Hàn lão liếc , hài lòng với chữ của Hiên Viên Khuyết, giọng ôn hòa : "Có thể. Lão phu hai cuốn sách , Cửu công t.ử cầm về xem thử."
Nếu Thái hậu Cửu hoàng t.ử tiếp xúc nhiều với trẻ con, Cửu hoàng t.ử cần thiết học cùng đám nhóc .
Hàn lão đưa hai cuốn sách quý hiếm cho Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết dậy nhận lấy, hành lễ với Hàn lão, đó về phía Nhược Huyên: "Ngươi ?"
Nhược Huyên lập tức dậy, hành lễ: "Tiên sinh, học sinh xin phép cáo lui ạ."
Sau đó nàng nhỏ với ba em Yến Kiều Kiều: "Kiều Kiều, Hoàn ca ca, tan học đây, chữ xong thì đến tìm chơi nhé!"
Nói xong, nàng nắm tay nhỏ của Hiên Viên Khuyết cùng rời , chỉ sợ chậm một bước sẽ giữ .
Yến Kiều Kiều mắt rưng rưng theo bóng lưng Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết: Hu hu. Bạn khuê phòng nên phúc cùng hưởng họa cùng chịu ? Huyên Bảo cùng tiểu biểu ca, bỏ mặc nàng?
300 chữ đại tự, đến tối mịt xong đây?
~
Ra khỏi phòng học, Nhược Huyên kịp chờ đợi buông tay Hiên Viên Khuyết : "Anh Hiên Viên, tạm biệt!"
Hiên Viên Khuyết gọi nàng : "Tiết học chiều nhớ đến đúng giờ."
Buổi chiều học cờ vây.
"Em !" Nhược Huyên thuận miệng hỏi Hiên Viên Khuyết: "Anh Hiên Viên cùng săn thú ? Trương Khiết, Tiết Giai Kiệt bọn họ cũng đến đấy."
Hiên Viên Khuyết gật đầu: "Được, tổ mẫu lúc ăn bồ câu non kho tàu."
Hiên Viên lão phu nhân đang định đến xem tình hình học tập của lũ trẻ: "......"
Bà ăn bồ câu non kho tàu từ bao giờ thế?
Hiên Viên lão phu nhân tủm tỉm cháu trai nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-247.html.]
Hiên Viên Khuyết đỏ mặt, như chuyện gì hành lễ: "Tổ mẫu."
Nhược Huyên thấy Hiên Viên lão phu nhân thì vui: "Bà Hiên Viên ăn bồ câu non kho tàu ạ? Cháu và Hiên Viên sẽ săn cho bà hai con bồ câu non nhé."
Hiên Viên lão phu nhân ha hả : "Được a! Huyên Bảo thật ngoan, bà thích ăn bồ câu non kho tàu nhất, đúng Tiểu Cửu?"
Câu cuối cùng là cháu trai nhỏ mà .
Hiên Viên Khuyết bình tĩnh ung dung gật đầu: "Bọn cháu đây."
Nói xong kéo tay áo Nhược Huyên luôn.
Hiên Viên lão phu nhân bóng dáng nhỏ bé chút chạy trối c.h.ế.t , suýt nữa bật , còn định trêu cháu trai thêm chút nữa, lúc Khang Nghi quận chúa từ xa gọi lớn: "Cô bà, chủ cho con a!"
Sắc mặt Hiên Viên lão phu nhân đổi, giả vờ như thấy, lớn: "Ai da, bà nội thằng Cẩu Đản bảo lợn nái nhà bà sắp đẻ! Ta xem !"
Nói xong Hiên Viên lão phu nhân vội vàng chạy xuống núi theo hướng Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết!
Chạy còn nhanh hơn cả Khang Nghi quận chúa.
Bà đuổi kịp Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết, lúc ngang qua hai đứa nhỏ thì thì thầm nhắc nhở: "Chạy mau, phiền phức tới !"
Nói xong, bà chạy .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hiên Viên lão phu nhân sợ nhất là cô cháu gái họ hàng ! Hễ gặp là đòi bà chủ. Chuyện trẻ con học cách tự giải quyết chứ! Tìm lớn gì?
Hiên Viên lão phu nhân quản cũng lười quản, dứt khoát trốn .
Bà chỉ mong Khang Nghi quận chúa chịu nổi ấm ức, chịu khổ cực mà mau chóng trở về kinh thành.
Hộ Quốc công phủ đưa tới đây chẳng qua là Khang Nghi quận chúa và Tiểu Cửu tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ, đáng tiếc con cháu tự phúc con cháu, bà nửa điểm cũng tán thành cách !
Bà năm đó chọn cháu gái nhà đẻ Hoàng hậu, cũng cho cháu gái nhà đẻ tiến cung phi t.ử nên chị dâu oán trách .
bà , con cháu Hộ Quốc công phủ duy trì gia tộc hiển hách đời đời thì dựa quân công, dựa chiến tích, dựa bản lĩnh thật sự, chứ nghĩ đem con gái gả trong cung là thể ân sủng vĩnh viễn, phú quý trường tồn.