Diêu thị ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nếu thì con ban ngày mới sang nhà Nhược gia chơi, chiều tối nhận thiệp của Thái hậu.
Bà kìm cảm thán: "Huyên Bảo cứu Khiết Nhi nhà , chúng còn báo ân xong, ngờ đầu nợ thêm một ân tình lớn nữa."
Vốn dĩ bà còn nghĩ với phận địa vị nhà , chắc chắn lúc giúp Nhược gia, xem là bà quá đề cao bản . Chỗ dựa của Nhược gia còn lớn hơn Trương gia bọn họ nhiều. Huyên Bảo đúng là một phúc bảo!
Trương huyện lệnh: "Sau từ từ trả cũng , bà giúp con thu xếp đồ đạc, ngày mai đưa chúng lên sơn trang học, dặn dò chúng chú ý phép tắc một chút."
Diêu thị gật đầu: "Ta . Trong thiệp còn nhắc đến đứa bé nhà họ Tiết, Tiết gia nhận thiệp ."
Tiết gia là thương hộ, chắc nhận thiệp của Thái hậu, Trương huyện lệnh bèn : "Bà cho mời Tiết phu nhân qua đây nhắc nhở một chút, nhưng đừng tiết lộ phận của Thái hậu và Cửu hoàng tử."
Diêu thị gật đầu: "Ta ."
Diêu thị lập tức sai đưa thiệp mời cho Tiết phu nhân.
Tiết gia.
Tiết phu nhân cũng nhận thiệp mời của Cổ chưởng quầy.
Mời con trai bà đến sơn trang học cùng tiểu chủ nhân nhà ông ?
Đợi Tiết Hải về, Tiết phu nhân lập tức kể chuyện : "Tướng công, chúng đưa Kiệt Nhi ?"
Bà chồng kể rằng phận Cổ chưởng quầy của Bác Cổ Hiên tầm thường, quan hệ với Trấn Quốc công phủ ở kinh thành. Tiểu chủ nhân của Cổ chưởng quầy, chẳng lẽ là công t.ử của Trấn Quốc công phủ?
Tiết Hải cầm tấm thiệp ngắm nghía hồi lâu, vui vẻ : "Đương nhiên là , đó là phúc khí của con trai chúng . Con trai chúng là trong cái rủi cái may!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-252.html.]
Tiết phu nhân : "Chứ còn gì nữa. Nhà là hưởng phúc từ Huyên Bảo đấy. Ta Kiệt Nhi về kể, Huyên Bảo đến trường tư nhà học, bảo là phu t.ử nghiêm quá phạt chép sách. Hiện tại Huyên Bảo đang học cùng vị tiểu công t.ử của Bác Cổ Hiên đấy! Chắc là lão phu nhân của Bác Cổ Hiên Huyên Bảo nên mới gửi thiệp mời con trai nhà qua đó học cùng. May mà nhà qua với Nhược gia, nếu con trai chắc cơ hội ."
Tiết Hải gật đầu: "Chắc là , nghiêm sư xuất cao đồ, vị chính là đại nho đương thời đấy! Đương nhiên nghiêm khắc ."
Phu t.ử trường tư cũng , nhưng thể so sánh với đại nho đương thời. Bọn họ là thương hộ, khó mời phận như đại nho.
Tiết phu nhân trong lòng rúng động: "Vậy dặn dò Kiệt Nhi học hành cho t.ử tế."
Tiết Hải cảm thấy con trai khiếu học hành, nhưng dù khiếu, học với đại nho đương thời, kết bạn với mấy đứa trẻ cũng tồi, cũng ép con thi đỗ Trạng nguyên rạng rỡ tổ tông gì cả. Hắn chỉ cầu con hiểu chuyện lý lẽ, đừng phá hết gia sản mấy đời nhà họ Tiết tích cóp là .
Tiết Hải hỏi: "Có con cái mấy nhà khác nhận thiệp ?"
Tiết phu nhân lắc đầu: "Trong thiệp nhắc đến con nhà Trương huyện lệnh, những khác , cần cho ngóng ?"
"Không cần , mai là ngay. Giờ ngóng lỡ họ nhận thiệp, chuyện đến nhà họ Nhược phiền thì ."
"Cũng , chuẩn đồ dùng học tập cho con, tiện thể chuẩn một phần lễ vật biếu ."
Tiết Hải: "Trong kho chẳng một cuốn sách cổ quý hiếm ? Nhà dòng dõi thư hương, giữ cũng vô dụng, đưa cho Kiệt Nhi biếu ! Đừng quên chuẩn một phần cho nhà họ Nhược nữa, cần quá quý giá, quan trọng là tấm lòng."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Được! Hôm qua chẳng nhập về một lô chăn tơ tằm thượng hạng ? Trời ngày càng lạnh , biếu họ mấy cái."
"Thế thì ."
Thế là ngày hôm , Yến Kiều Kiều lòng tràn đầy vui mừng chờ Nhược Huyên đến học để báo tin cha nàng đồng ý cho nàng học trường tư nhà họ Tiết.
Kết quả chờ Nhược Huyên dẫn theo hai em Trương Khiết và Tiết Hải cùng lên núi học!