"Sau đó bên mảnh đất hoang , cháu cũng cả ngọn núi nữa."
Điển sử và nha sai trợn tròn mắt. Trời đất ơi, chỗ cộng cũng ba bốn ngàn mẫu đất hoang chứ ít gì?
Mảnh đất cách nguồn nước quá xa, khai phá trồng trọt cũng bất tiện, họ mua gì?
Trồng cái gì mà chẳng cần nước chứ!
Nếu thì mảnh đất hoang gần thành như thế, trong thành thiếu gì tiền, họ chẳng nhẽ mua về khai khẩn ?
Chính vì ai cũng trồng chẳng sống cái gì, hàng năm còn đóng thuế, là vụ mua bán lỗ vốn chắc chắn nên mới ai mua.
Điển sử suy nghĩ trong lòng : "Huyên Bảo cô nương, nhiều đất hoang như , cháu định trồng cái gì thế?"
Nhược Thủy khi quan sát địa hình xung quanh cũng hiểu Huyên Bảo mua để gì. Đất quá cằn cỗi, xa nguồn nước, thực sự thích hợp trồng trọt.
Nhược Huyên lắc đầu: "Cháu tạm thời , chỉ là thấy đất nên mua ."
Nước thì nàng lo, sẽ nước thôi.
Mọi : "..."
Thấy đất ?
Đất chỗ nào?
Không thấy rác rưởi trong thành đều đổ hết bãi đất hoang ?
Điển sử xong khỏi khuyên can: "Đất quá cằn cỗi, nước thì mua về chẳng trồng gì , hơn nữa cháu mua nhiều như , cộng đến ba bốn ngàn mẫu, thuế má hàng năm cũng ít ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-267.html.]
Nhược Huyên gật đầu: "Cháu , cháu cứ mua , đến lúc đó sẽ nghĩ xem trồng cái gì . Bây giờ đất hoang vẫn là mua một tặng một chứ ạ?"
Nhược Huyên vội, hiện tại lúc, thời cơ đến tự nhiên sẽ mảnh đất dùng việc gì. Tuy rằng nàng thể dùng tiên thuật dự đoán một chút, nhưng thôi bỏ , đừng lãng phí linh lực.
Hiện tại linh lực của nàng mỗi ngày đều dùng để ươm giống cây ăn quả núi, giúp chúng mau rễ để còn đem trồng.
"Là mua một tặng một, nhưng dù tặng một thì cháu mua một nhiều đất hoang như cũng lời !"
Nhược Huyên: "Mua một mẫu tặng một mẫu là hời lắm ạ! Phiền mấy vị đại nhân giúp cháu đo đạc ạ!"
Nhược Thủy Huyên Bảo còn nhỏ, lời nàng họ sẽ tin, bèn theo: "Phiền mấy vị đại nhân!"
Điển sử thấy Nhược Thủy là chủ gia đình thì khuyên nữa. Có mua đất hoang, bán đất, thu thêm thuế cũng là một thành tích.
Nói thật, nếu họ chút giao tình với Huyện lệnh đại nhân thì ông nửa chữ cũng chẳng buồn thêm, bán thì bán thôi. Dù ông cũng nhắc nhở , coi như tận tình tận nghĩa.
Điển sử : "Hai mảnh đất hoang cần đo đạc , đây đại nhân phái chúng tới đo , nhớ mang máng tổng cộng hơn 3000 mẫu, gần 4000 mẫu, ngọn núi hình như cũng bốn năm trăm mẫu. Nếu các vị lấy gần hết thì chúng về nha môn tra sổ sách luôn cho nhanh."
Đoàn vội vã về nha môn.
Điển sử tra sổ sách xong liền : "Đất hoang bên trái quan đạo tổng cộng 1560 mẫu, bên tổng cộng 1756 mẫu, đó ngọn núi 496 mẫu. Cộng là 3812 mẫu, tính tròn 3810 mẫu , mua một mẫu tặng một mẫu, tổng cộng cần 1905 lượng. Thuế đất, thuế bạ cộng thu hai mươi lượng, tổng cộng là 1925 lượng."
Điển sử nhắc nhở: "Hoặc là các vị thể tìm Huyện lệnh đại nhân hỏi một chút, xem thể tính theo giá ."
Lần trưởng thôn của họ giúp mua đất, khéo gặp Huyện lệnh đại nhân nên giảm giá nhiều. Hơn nữa thuế đất và thuế bạ cũng miễn.
Lần gặp , đất đều bán theo giá quy định, sự đồng ý của Huyện lệnh, điển sử cũng dám tự ý giảm giá, chỉ dám tính thiếu một hai mẫu, nếu lỡ Huyện lệnh đại nhân đồng ý thì phần chênh lệch ông đền!
Nhược Huyên xua tay: "Không cần phiền Huyện lệnh đại nhân ạ, bao nhiêu thì cứ tính bấy nhiêu."
Mảnh đất là phúc địa, tài nguyên cuồn cuộn, tìm Huyện lệnh đại nhân mua rẻ, sợ kẻ ngài việc thiên vị. Nàng gây thêm phiền phức cho Huyện lệnh, cũng mảnh đất gây tranh cãi.