Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 268

Cập nhật lúc: 2025-12-06 13:23:25
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nhược Thủy gật đầu: "Không sai, tính bao nhiêu thì trả bấy nhiêu!"

 

Làm đủ, lòng tham đáy sẽ kết cục .

 

Nhược Huyên dứt khoát lấy hai ngàn lượng ngân phiếu từ túi Càn Khôn.

 

Điển sử thối cho nàng một tờ ngân phiếu năm mươi lượng và 25 lượng bạc vụn.

 

Sau đó ông khế đất cho họ.

 

Nhược Thủy vội nhắc: "Khế đất tên Huyên Bảo nhà , Nhược Huyên."

 

"Được thôi, Nhược lão gia thương con gái thật đấy! Huyên Bảo cô nương giờ đúng là đại địa chủ !" Theo ông , mấy trăm mẫu đất hoang và núi hoang đó cũng tên Huyên Bảo cô nương.

 

Nhược Thủy : "Là Huyên Bảo kiếm tiền mua đất, tự nhiên là tên con bé ."

 

Mua đất xong, cả nhà ba rời khỏi nha môn.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Lúc mặt trời sắp lặn, sắp đến Đông chí, đêm càng ngày càng dài, trời tối càng lúc càng sớm. Đi bộ về đến thôn thì trời tối đen như mực. Hơn nữa khi mặt trời lặn, trời sẽ càng lạnh, gió bấc thổi mặt như d.a.o cắt.

 

Nhược Thủy sợ đêm, nhưng xót vợ và con gái, bèn : "Hay là thuê một chiếc xe ngựa về nhé?"

 

Nhược Huyên liền : "Không cần thuê ạ, chúng mua một chiếc xe ngựa , lúc đến con mua !"

 

Hôm nay ở học viện chú út dẫn cưỡi ngựa một lúc, vui lắm, nàng còn cưỡi tiếp.

 

Trong nhà nếu ngựa thì tiện hơn nhiều!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-268.html.]

Lưu thị: "..."

 

Huyên Bảo tiêu tiền giỏi quá ?

 

Vừa mới tiêu gần hai ngàn lượng mua một vùng đất hoang lớn, giờ mua ngựa? Còn đang tính mua cửa hàng nữa, con bé chút tiền trong là ngứa ngáy chân tay ?

 

Mua đất, mua cửa hàng thì thôi, chứ xe ngựa Lưu thị cảm thấy cần thiết: "Ngày thường chúng cũng cần xa, đến huyện thành xa cũng xa, bộ nửa canh giờ là tới, mua một chiếc xe ngựa tốn hơn trăm lượng, lời. Muốn mua thì mua xe bò là đủ . Mua bò ngày thường còn thể dùng để cày ruộng."

 

Nhược Thủy: "Xe ngựa đúng là cần thiết, hiện tại ruộng đất trong nhà nhiều, mua hai con bò vẫn hơn. Thôn bên cạnh nhà bò con mới lớn, vốn cũng định mua."

 

Hồi lúc khai hoang, thôn bên sang công dắt theo bò, bảo là bò con nhà sắp lớn, thể cày ruộng, hỏi mua .

 

Nhược Huyên: "Sao lời ạ? Đi xe ngựa thành đến một khắc là tới nơi, thời gian tiết kiệm cha thể in thêm bao nhiêu là sách! Hơn nữa các sắp thư viện học, xe ngựa đưa đón cũng tiện. Thêm nữa, hiện tại chúng xa, nhưng cũng sẽ xa mà! Bác hai và cha chẳng định thi khoa cử ? Trong nhà xe ngựa thi chẳng tiện hơn ư?"

 

"Giờ mua thì ít dùng, nuôi ngựa cũng tốn kém lắm. Các con ở nội trú trong thư viện, mỗi tuần chỉ về nhà hai thôi."

 

"Phòng bệnh hơn chữa bệnh, mua sớm càng tiện lợi ạ! Gặp ngày mưa giao hàng cũng sợ ướt, sắp tới cha chẳng còn giao sách cho thư viện huyện bên cạnh , xe ngựa càng tiện. Hơn nữa đợi các thư viện , gửi chút đồ ăn ngon cho họ cũng dễ dàng hơn! Với chúng mua bây giờ còn tiết kiệm tiền thuê xe ngựa một chuyến đấy!" Nhược Huyên cố gắng kể hết những lợi ích của xe ngựa.

 

Nàng tính toán nếu cha vẫn đồng ý mua, nàng sẽ núi bắt một con ngựa hoang về thuần phục, đó nhờ chú ba đóng một chiếc xe ngựa. thế mất thời gian lắm, chú ba đang bận, sắp chuẩn xây nhà, chẳng chờ đến bao giờ.

 

Nhược Thủy câu cuối cùng của con gái chọc , nhưng nghĩ đến xe ngựa quả thực tiện lợi.

 

Nhược Thủy bèn : "Được , mua thì mua! Chúng hàng ngựa xem , nếu ngựa thì mua, thì để hãy mua, hôm nay thuê xe ngựa về ?"

 

Nhược Huyên thấy cũng , bèn gật cái đầu nhỏ: "Vâng ạ."

 

Thế là cả nhà ba chuyển hướng đến phố chuyên bán trâu ngựa trong thành.

 

 

 

Loading...