Nhược Hải nhận lấy hộp điểm tâm trong tay Nhược Huyên đặt lên xe ngựa, tiện thể tiễn đối phương ngoài.
Nhân lúc ai, Nhược Huyên vội vàng thi triển một tiên thuật chữa trị nhỏ cho con Hãn huyết bảo mã.
Con ngựa quả thực sắp c.h.ế.t, Nhược Huyên xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve ngựa.
Trên nàng thở cỏ cây, ngựa là loài ăn cỏ, thở của nàng cũng tác dụng chữa lành cho nó. Dưới sự vuốt ve của Nhược Huyên, con ngựa như từ từ rót sinh khí, vốn dĩ mở nổi mắt, đột nhiên cảm thấy cơ thể như bao bọc bởi một luồng khí ấm áp, dễ chịu, nó mở mắt , trong mắt lóe lên chút sức sống.
Lát , nó cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, thể cử động , bốn chân nó giật giật dậy, nhưng vì nhịn ăn quá lâu, còn chút sức lực nào.
Động vật đều linh tính, con ngựa mở to mắt Nhược Huyên, trong mắt ánh lên vẻ cầu khẩn.
Nhược Huyên nó đói, cũng nó đang cầu xin nàng cứu nó: "Ta hết linh lực , ngày mai sẽ giúp ngươi chữa trị tiếp, ngươi sẽ ."
Một cái tiên thuật nhỏ tiêu hao hết linh lực nàng !
Nhược Huyên lấy một ít cỏ hiên từ túi Càn Khôn bón cho nó. Con ngựa cảm nhận loại cỏ tầm thường, há miệng ăn ngấu nghiến.
Mãi đến khi nó ăn hết một bó cỏ hiên nhỏ, Nhược Huyên lo nó ăn quá no chịu nổi nên cho ăn nữa: "Tối nay chỉ ăn thế thôi, mai cho ngươi ăn tiếp."
Lúc Nhược Thủy dắt con ngựa còn sân , mấy em Nhược Hàng ngắm nghía đủ cũng chạy theo . Lũ trẻ chạy đến bên cạnh Nhược Huyên xổm xuống.
Nhược Hàng con ngựa gầy trơ xương mặt đất, hỏi: "Sao con ngựa thế? Có nó bệnh ?"
Nhược Thuyền: "Con ngựa gầy quá, oai phong bằng con ngựa đen !"
Nhược Huyền: " thế, chẳng oai phong chút nào! Nó Hãn huyết bảo mã ? Sao thế ?"
Nhược Huyên: "Nó bệnh đấy, nhiều ngày ăn gì nên đói gầy ! Nuôi béo lên là ngay!"
Mấy đứa trẻ lập tức dậy chạy ngoài: "Anh tìm ít cỏ cho nó ăn!"
"Anh lấy ít thức ăn cho nó!"
Nhược Thủy cột chắc con ngựa Ô Mông, đổ ít đậu liệu cho nó ăn mới xem con Hãn huyết bảo mã . Nhược Hải lúc tiễn khách xong cũng , hai em cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-273.html.]
Nhược Hải cằn nhằn với Nhược Thủy: "Con ngựa tuy là Hãn huyết bảo mã nhưng sắp c.h.ế.t đến nơi , cứu , còn chẳng vững, chú ? Chở về gì? Không khéo mai khiêng chôn!"
Bà Lôi theo phía cũng xem con Hãn huyết bảo mã, thấy thế thì cuống lên: "Không chứ? Lão Tứ, con lừa hả?"
Ba kẻ nhà đá, liền thấy con Hãn huyết bảo mã "sắp c.h.ế.t" đang dùng đầu cọ cọ tay nhỏ của Nhược Huyên.
Nhược Hải: "..."
Không , con ngựa sắp c.h.ế.t ? Sao trông vẻ tỉnh táo hơn chút ? Hồi quang phản chiếu ?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hắn nhanh chóng chạy , xổm xuống kiểm tra mắt và răng nó. Nhược Thủy cũng vội chạy tới.
Bà Lôi thấy điệu bộ của hai em thì sợ hết hồn: "Chẳng lẽ nhanh thế c.h.ế.t ?"
Ôi trời, lỗ to! Lỗ to !
Nhược Hải kinh ngạc Nhược Huyên: "Huyên Bảo, con ngựa thế? Sao cảm giác nó đỡ hơn nhiều ?"
Nhược Thủy còn nghi ngờ con ngựa nãy giờ giả c.h.ế.t chứ?
Nhược Huyên tủm tỉm : "Con bảo nó mà! Nó chỉ là hợp khí hậu thôi, con cho ăn chút đồ là đỡ ngay, qua ngày mai ăn nhiều thêm chút nữa là khỏi hẳn!"
Nhược Thủy: "..."
Nhược Hải: "..."
Ngựa chạy nam bắc, ngày nghìn dặm mà cũng hợp khí hậu ? Lời ai tin chứ? Dù cũng chẳng tin lắm!
dù thì con ngựa khỏe là !
Bà Lôi vui vẻ : "Vẫn là Huyên Bảo giỏi, con ngựa mà thì nhà nhặt một con Hãn huyết bảo mã !"
Nhược Thủy cũng vui: "Huyên Bảo bảo trong bụng nó còn một con ngựa con nữa. Là nhặt hai con mới đúng! Một con Hãn huyết bảo mã trị giá hơn ngàn lượng, thế là gỡ hai ngàn lượng tiền mua đất !"