Cha con đến nơi, chưởng quầy thư phòng thấy Huyên Bảo thì vui: "A, Huyên Bảo hôm nay cũng đến , lâu lắm gặp!"
Nhược Huyên chào: "Chưởng quầy bá bá, lâu gặp ạ."
Nhược Thủy bê sách , : "Chưởng quầy, đây là sách đợt ."
Chưởng quầy nhận lấy, thanh toán tiền xong xuôi mới áy náy : "Từ hôm nay thư phòng chúng thu sách chép tay nữa."
Nhược Thủy gật đầu: "Thư phòng đóng cửa nghỉ Tết sớm thế ạ?"
Mặt chưởng quầy thoáng vẻ lúng túng: "Không , là chủ nhân chúng thuê nhiều chép sách , thu của thư sinh bên ngoài nữa."
Nhược Thủy nghĩ nhiều, chỉ thấy tiếc, từ khi Huyên Bảo phát minh in chữ rời, gia đình kiếm kha khá nhờ việc in sách. Sau thư phòng thu nữa là mất một khoản thu nhập lớn. , thể hỏi các thư phòng khác, chẳng lẽ tất cả đều thu?
Nhược Thủy : "Ra là ! Không ạ, nhu cầu ngài cứ báo cho nhé."
Chưởng quầy ánh mắt lảng tránh, Nhược Huyên liếc qua là ông đang dối! Nàng lặng lẽ dùng thuật tâm.
Chưởng quầy đáp: "Được, lão gia nhà cần thu sách, nhất định sẽ báo cho đầu tiên."
Không , lão gia kiếm một bộ in chữ rời, thư phòng tự in là . Bộ in đó dùng phết, một ngày in mấy trăm cuốn, thuê thêm thì ngàn cuốn cũng , cần gì thu mua bên ngoài nữa.
Nhược Huyên: Hóa kỹ thuật in chữ rời lộ ngoài !
Đây là tự đập bát cơm nhà ?
, sách nhà nàng in thể tự mở thư phòng bán.
Nếu thư phòng thu nữa, Nhược Thủy cất tiền, cáo từ chưởng quầy dắt Nhược Huyên rời .
Nhược Thủy với con gái: "Huyên Bảo, chúng sang các thư phòng khác xem ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-281.html.]
Mấy hôm nay em ngày đêm in ít sách, trong nhà còn tồn mấy trăm cuốn, kiểu gì cũng tìm nơi tiêu thụ chứ!
Kết quả, Nhược Thủy đưa Nhược Huyên nhiều thư phòng, nơi nào cũng bảo thu sách nữa.
Nhược Thủy ngạc nhiên: "Lạ thật, tất cả thư phòng đều thu sách nữa nhỉ?"
Huyên Bảo: "Là kỹ thuật in chữ rời nhà lộ cha ạ!"
Triều đình , nàng cũng nhận thưởng, chuyện lộ ngoài cũng là bình thường.
Nhược Thủy xong cũng thấy lý.
"Vậy , xem sách trong nhà chỉ thể mang thư viện bán thôi."
Không thể dựa việc chép sách kiếm tiền nữa, cũng tiếc thật!
Nhược Thủy nghĩ đến việc thư viện nghỉ, mang đó bán cũng đợi sang năm, "Tết nhất rảnh rỗi mấy ngày, cũng nên in sách nữa ."
Vốn dĩ mấy em định tranh thủ lúc nông nhàn dịp Tết in thêm ít sách để dành bán dần cho thư phòng.
Nhược Huyên chẳng lo lắng chút nào: "In chứ, đương nhiên in, con còn đang chờ mở thư phòng đây! Chúng thể in thêm nhiều loại sách khác nữa."
Sách nhà họ tự mang tiên khí, khác hẳn sách nhà , lo gì bán .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Thủy xong liền : "In sách khác cũng , nhưng thư phòng thu sách, chúng cũng sách mẫu để sắp chữ. Mua sách về để in thì tốn kém quá." Tài lực đủ mạnh mà!
Chuyện với Nhược Huyên chẳng thành vấn đề: "Chỗ Hiên Viên nhiều sách lắm, chỗ Hàn cũng thế, con sẽ mượn từng cuốn một."
Hàn từ kinh thành đến Sa Khê huyện chậm trễ mấy ngày, một phần vì tuổi cao xe dám nhanh, phần khác là do ông mang theo nhiều rương sách, hành trình vì thế mà chậm .
Nhược Thủy thì yên tâm hẳn. Haiz, con gái mới ba tuổi mà cảm giác còn tháo vát hơn cả cha như ! Vấn đề gì đến tay con bé cũng đều giải quyết êm .
Hai cha con đ.á.n.h xe ngựa đường phố trong thành.
Cuối năm, nhiều bán hàng rong bày sạp lề đường. Nhược Huyên chui trong xe mà cạnh cha, ngắm các sạp hàng ven đường, hàng hóa bày bán đủ loại, náo nhiệt hơn hẳn những phiên chợ nàng từng thấy.