Hai đứa con trai bên cạnh mụ vội vàng đưa tay che đống đồ bàn: "Chỗ là của bọn , cho nó ăn!"
Ba chị em thấy họ đó thì sắc mặt trở nên bất an, lí nhí chào: "Bà nội, cô út, biểu ca, biểu ."
Nhược Huyên vốn định chào hỏi, thấy cảnh liền im lặng. Hàn dạy: Người tự trọng thì khác mới tôn trọng, lễ nghi cũng . Họ thất lễ như thế, nàng hà cớ gì giữ lễ với họ?
Bà Trương liếc ba chị em, trong lòng chán ghét mặt, giọng điệu và biểu cảm đều lộ rõ: "Ba chị em chúng mày chẳng lấy một đứa em trai, cha chúng mày dựa cả hai em biểu ca biểu để dưỡng già đấy, đừng mà ai ai sơ!"
Nói xong, bà chẳng thèm liếc Nhược Huyên lấy một cái, dậy ngoài: "Ta trông chừng cái ngữ đàn bà phá gia chi t.ử , lúc nào cũng chỉ chăm chăm lấy đồ nhà đem cho nhà đẻ, hận thể dọn sạch cả cái cửa hàng!"
Bà Trương cho rằng Lưu Văn Dao sinh con gái nhà họ Trương tuyệt tự, nên ghét lây sang cả ông Lưu và nhà họ Lưu. Mấy năm đầu mới cưới còn niềm nở, đối đãi t.ử tế, nhưng từ khi Lưu Văn Dao sinh ba cô con gái xong mãi mấy năm nay chửa đẻ gì nữa, thái độ của bà ngày càng tệ.
Con trai bà là độc đinh ba đời, ngờ cưới Lưu thị về sinh liền tù tì ba đứa con gái, chẳng mống con trai nào. Biết thế ngày xưa cho con trai cưới bà ! Để giống hệt nhà lão Lưu, thành tuyệt tự!
Bà quyết định, nếu năm tới Lưu thị sinh cháu trai, bà mặc kệ con trai đồng ý , nhất định nạp cho nó. Hương hỏa nhà họ Trương thể đoạn tuyệt! Lưu thị sinh con gái, rõ ràng là di truyền cái tạng đẻ con trai của nó! Bà hối hận c.h.ế.t, thế ngày xưa cho con trai học cái thư viện , để thành học trò ông Lưu, quen Lưu thị, sống c.h.ế.t đòi cưới về.
Hai đứa con trai của Trương Tiếu Lợi là Giả Chí Dũng và Giả Chí Văn cũng hùa theo la lối om sòm.
Giả Chí Văn: "Cút ! Các đến nhà ngoại ăn chực, ở đây chào đón! Chỗ kẹo là của và !"
Giả Chí Dũng: "Chị họ, chị còn mau đưa con ngốc ngoài, đừng hòng ăn đồ của cửa hàng!"
Cha nó bảo , con trai, cửa hàng tạp hóa để cho hai em nó, đồ của chúng nó thể cho ngoài ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-284.html.]
Ba chị em vô cùng khó xử, các cô bé sợ Huyên Bảo buồn, nhưng càng sợ bà nội hơn. Bà nội thường xuyên đ.á.n.h mắng, bảo các cô bé là đồ lỗ vốn, đồ tuyệt tự. Nhất thời ba chị em dắt tay Nhược Huyên c.h.ế.t trân tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, .
Lúc Nhược Thủy ôm bốn cây vải, xách một lồng thỏ hoang, một lồng bồ câu hoang . Vợ chồng Trương Nghiệp Thành cũng xách hai bao tải Nhược Thủy để xuống theo. Vừa thấy những lời của hai đứa trẻ.
Nhược Thủy nhíu mày.
Trương Nghiệp Thành đen mặt.
Lưu Văn Dao hai , mặt mày tái mét vì hổ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bà Trương đống đồ họ mang , chút ngạc nhiên.
Trương Nghiệp Thành rõ mấy năm nay vì vợ sinh con trai nên đối với họ hàng bên vợ chẳng lấy một sắc mặt .
Hắn vội với bà Trương: "Mẹ, đây là quà Tết em rể Văn Dao mang tới."
Hắn đối nhân xử thế chê , chỉ sợ cô em gái già mồm buông lời khó khó xử.
Bà Trương là ăn buôn bán, ngày ngày tiếp khách, gặp đủ loại , bà tuy bất mãn với con dâu nhưng cũng sẽ vạch áo cho xem lưng, mất mặt con dâu mặt ngoài. Vừa để ý đến Nhược Huyên là vì nó chỉ là đứa trẻ con, trẻ con thì cái gì?
Trước mặt lớn, bà sẽ như , lập tức nở nụ , thiết : "Dượng út đến đấy ! Để Văn Dao và Nghiệp Thành tiếp chuyện chú, cửa hàng xem . Chú ở ăn cơm trưa hãy về. Vừa nãy trẻ con tham ăn, giữ của, lung tung, để chú chê . Thành Nghiệp, Văn Dao, lát nữa nhớ chuẩn nhiều quà Tết cho em rể mang về nhé."
Ở nhà bà oai với con dâu thế nào, khó dễ con dâu thì cũng là chuyện trong nhà, mặt ngoài bà thể hiện , còn tỏ vẻ tôn trọng con dâu. Dù bà cũng là bà chủ một cửa hàng tạp hóa lớn nhỏ trong vùng, cũng cần giữ thể diện.