Hiên Viên Khuyết ném cho nàng một ánh mắt lạnh nhạt, để nàng tự lĩnh hội.
Càng ngày càng to gan, ông trời cần nàng lo chuyện bao đồng ?
Rõ ràng là bản kiếm bạc. Tuy nhiên, tiểu tiên thuật quả thực chỉ thể linh nghiệm với tâm hướng thiện, nên cũng mặc kệ nàng.
Chủ sạp bên cạnh lúc nhịn bèn lớn tiếng rao: "Câu đối ba văn một bộ! Ba văn một bộ đây! Rất nhiều câu đối ngụ ý để lựa chọn, câu gì câu đó! Chỉ cần ba văn tiền một bộ! Ba văn một bộ! Các vị khách quan đây chọn lựa ạ!"
Sạp bên cạnh sáng nay bày hàng cùng lúc với Nhược Xuyên. Nửa buổi sáng trôi qua, hai cha con họ chỉ trân mắt Nhược Xuyên bán hết bộ đến bộ khác. Hai sọt câu đối, một sọt giấy dán cửa sổ, một đống tranh Tết... loáng cái bán sạch, trong khi họ cả buổi mới bán vài bộ, lúc khỏi sốt ruột.
Hắn rao lớn như , mấy khách thấy bèn đầu sang sạp bên cạnh. thấy màu giấy đỏ thắm bằng nhà , chữ cũng bằng, nên chút chê bai.
Trương Liêm thấy tranh giành mối ăn, lập tức lớn tiếng : "Mấy vị mua câu đối ? Nếu mua thì lấy hết! Đi dạo cả con phố , thấy câu đối nhà là nhất."
Lúc cũng ngang qua, liếc mắt một cái câu đối đang treo thu hút, kìm hỏi: "Câu đối bao nhiêu tiền một bộ? Ta lấy hết!"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trương Khiết nhanh nhảu : "Giấy đỏ thượng hạng chữ, bốn văn một bộ, chỉ còn vài bộ thôi, bán xong là về nhà!"
"Được! Xem nhiều hàng câu đối như , chỉ nhà các cháu nhất, giấy dùng cũng . Cuộn cho ! Ta lấy hết."
Mấy vị khách vốn đang định trả giá liền vội vàng móc tiền đồng : "Bốn văn đúng ? Đây, cuộn cho !"
"Ba bộ đều lấy, mười hai văn! Đây, mau cuộn giúp , còn vội về nhà nấu cơm."
"Đây là tám văn tiền, lấy cho hai bộ!"
Nhược Hàng và Nhược Thuyền nhanh tay lẹ mắt gỡ câu đối xuống, cuộn cho khách.
Trong nháy mắt, mấy bộ câu đối còn đều bán sạch.
Nhược Xuyên áy náy với đến : "Xin quý khách, mấy bộ các vị thím đây ưng . Hôm nay câu đối bán hết , nếu khách quan mua thì ngày mai hãy ghé nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-300.html.]
Chủ sạp bên cạnh vội hô: "Khách quan, chỗ đây! Ta nhiều câu đối, tùy ý lựa chọn!"
Vị khách liếc sang bên cạnh, hỏi Nhược Xuyên: "Ngày mai rảnh, ngày còn tới bày sạp ?"
Nhược Xuyên đáp: "Có chứ, chứ, mấy ngày tới cho đến tận ngày trừ tịch (30 Tết) đều sẽ tới bày sạp!"
Vị khách xong liền yên tâm: "Được, ngày đến!"
Nhược Xuyên : "Được, đến lúc đó nhất định sẽ giữ vài bộ cho khách quan."
Vị khách gật đầu rời .
Trương Khiêm thấy liền dẫn các em cáo từ về.
Trương Khiết khi nhịn : "Huyên Bảo, ngày mai tới ? Nếu tới, cũng sẽ tới giúp bán câu đối!"
"Được nha!" Nhược Huyên đồng ý.
"Vậy một lời định nhé!" Nàng cảm thấy bán câu đối cũng khá vui.
Bán xong câu đối, Nhược Xuyên thu dọn sạp hàng, mua thêm một ít giấy đỏ mang về. Không ở nhà các xong giấy , định bụng chiều nay sẽ phủ thành bán thêm một chuyến nữa.
Nhược Huyên thấy dọn hàng sớm thế thì bỏ lỡ ít khách, bèn : "Tiểu thúc, là ngày mai để cha và nhị bác cùng thành ! Họ một bên , thúc một bên bán."
Mắt Nhược Xuyên sáng lên: "Ý kiến đấy!"
Vừa bán, thì thể bán suốt cả ngày !
Nhược Huyên xe ngựa cùng Hiên Viên Khuyết về nhà, nàng xuống xe ở chân núi tự chạy bộ về.
Về đến nhà, nàng phát hiện bên ngoài cổng một chiếc xe ngựa lạ, trong nhà vọng tiếng chuyện náo nhiệt.
Dì cả cả gia đình đến ? Trong lòng Nhược Huyên kinh ngạc, rảo bước .