Nhị bá và nhị bá nương tặng một cái vòng tay bạc, bên mặt dây hình hoa cỏ huyên, còn một bộ quần áo và một đôi giày thêu.
Tam bá tặng một con ngựa gỗ hình dáng con dê núi, Huyên Bảo vô cùng vui vẻ cưỡi lên chơi một lúc.
Cha ruột tặng một cây đàn cổ, đó là ông vô tình tìm ở cửa hàng đồ cũ, Huyên Bảo học, cầm kỳ thi họa đều học, thể dùng tới.
Còn Lưu thị và bà Lôi tặng cho Nhược Huyên đều là quần áo và giày tất.
Nhược Sơn tặng món đồ chơi cửu liên mà trẻ con trong thành đều mê mẩn, cố ý mua về cho Huyên Bảo chơi, chơi trò sẽ thông minh hơn.
Nhược Xuyên tặng một món đồ hải ngoại là hộp nhạc, mở sẽ hát, thần kỳ, tìm chỗ ở tiêu cục, tốn ít bạc.
Nhược Huyên cầm đống đồ chơi quà sinh nhật chơi cùng các một lúc thì bọn trẻ trong thôn chạy tới rủ nhà họ Nhược đốt pháo chơi.
Nhược Huyên thích chơi đốt pháo, nàng phấn khích chạy lên núi tặng quà sinh nhật cho Hiên Viên Khuyết.
Nhược Huyên chạy đến sơn trang, đưa một chiếc hộp gỗ tinh xảo đến mặt Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca, mau ăn chóng lớn, thể khỏe mạnh, bình bình an an, luôn nở nụ .”
Nàng đem hết những lời chúc phúc của trong nhà dành cho chúc sót một chữ cho Hiên Viên Khuyết.
Xong nàng vô cùng tự tin bổ sung: “Đây là quà sinh nhật tự tay ! Hiên Viên ca ca mở xem thích . Muội chọn thứ giỏi nhất để , khắc phục muôn vàn khó khăn, cho thương tích đầy , tâm ?”
Hiên Viên Khuyết thì chút tò mò, nàng giỏi nhất là cái gì? Còn thương tích đầy ?
Hiên Viên Khuyết đoán mãi , rốt cuộc cảm thấy nàng ngoại trừ việc phơi nắng và bên bờ vực của Thiên Đạo pháp tắc thì chẳng giỏi cái gì cả.
Hiên Viên Khuyết nhẹ nhàng mở hộp gỗ , bên trong lặng lẽ một chiếc khăn tay màu trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-314.html.]
Giữa ngày hè, ánh nắng rực rỡ mênh m.ô.n.g rọi xuống đôi trẻ, cũng che giấu sự kinh ngạc tràn đầy trong đôi mắt thanh lãnh nào đó.
Hiên Viên Khuyết ngước mắt, biểu cảm chút nứt vỡ: “Đây là cái gì?”
Nàng nhặt một miếng vải rách để tặng sinh nhật cho thế ?
“Khăn tay đó! Hiên Viên ca ca thích ?” Nhược Huyên híp mắt .
Hiên Viên Khuyết mấy con giun đang bò miếng vải trắng đến phát sáng trong hộp gỗ.
Tuy nàng là nàng giỏi nhất, nhưng một đóa hoa chỉ dùng trăm năm tu luyện thành tiên, thể thấy nàng cũng thông minh.
Hơn nữa, nàng là trăm tuổi, dù ngốc đến cũng thể thêu cái thứ mà chỉ trẻ lên ba mới thêu chứ?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nàng là trẻ lên ba thật sự!
Hắn là lão yêu vạn năm, nàng cũng là lão yêu trăm năm!
Sống bao nhiêu năm như , đầu tiên là một đại nam nhân cầm kim thêu hoa quần áo cho nàng, cũng may đường chỉ thành mấy con giun đang giãy c.h.ế.t mà còn suy dinh dưỡng nghiêm trọng thế .
“Muội thêu cái gì đây?” Hiên Viên Khuyết nửa ngày, hiểu nổi đó thêu cái gì, chẳng lẽ thêu mấy con giun thật ?
“Con giun ? Hay là định thêu rắn?”
“Sao thể là con giun ! Chỗ nào giống con giun, giống rắn chứ! Muội tặng, đương nhiên thêu hoa cỏ huyên, đây là lúc nhỏ, đóa cỏ huyên nhỏ nở hoa! Đây là lá cỏ huyên! Là lá cây!” Nhược Huyên chỉ hai đường chỉ liền , uất ức đến mức nhịn chu mỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ.
Quá đáng thật!
Nội tâm Nhược Huyên cảm thấy tổn thương sâu sắc, Hiên Viên thần quân thể nàng thành con giun xí như chứ!
“Làm gì con giun nào màu xanh lục! Huynh thêu cái gì, thì cũng đoán chứ? Đây là thêu, để chứng minh đây là quà tặng cho Hiên Viên ca ca, đương nhiên thêu chính lên đó. Huynh xem, đây là chiếc lá đầu tiên mọc , đây là chiếc thứ hai…” Nhược Huyên vô cùng bất mãn, líu lo ngừng như chim sẻ đầu cành ngày xuân.