Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 319

Cập nhật lúc: 2025-12-08 07:25:05
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nhược Huyên ngẩn một chút, liếc Hiên Viên Khuyết.

 

Hiên Viên Khuyết mặt vô cảm nướng thịt.

 

Nhược Huyên liền nghĩ Hiên Viên thần quân chỉ hạ nhiệt cho xiên thịt của nàng.

 

Cũng đúng, thể để khác bọn họ tiên thuật, cho nên chỉ xiên nướng của chính bỏng miệng!

 

Cái khác mới nướng , đương nhiên là nóng, nhưng nàng ăn , chắc nghĩ nàng sợ nóng, cho nên Nhược Huyên liền tiếp tục thổi qua loa cho lệ, ăn tiếp.

 

Rất nhanh Nhược Huyên giải quyết gần xong một xiên mực, đó mới nhớ Hiên Viên Khuyết còn ăn miếng nào, vội đối với râu mực cuối cùng xiên tre, dùng sức thổi thổi, đưa đến mặt Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca ăn .”

 

Hiên Viên Khuyết quanh bốn phía, đều là , đây là đồ nàng ăn thừa, dùng chung một xiên, quá mật , chẳng em ruột.

 

Đóa hoa hiểu mấy chuyện đó, nhưng thể coi như , nhàn nhạt từ chối: “Muội ăn , ăn.”

 

Hơn nữa rõ ràng thấy lúc nàng chu miệng thổi, chút nước miếng bay sợi mực.

 

Sao mà nuốt trôi?

 

Hiên Viên Khuyết là nướng chín nhanh nhất, xiên nướng trong tay những khác đều chín, Yến Hoàn thấy Huyên Bảo ăn ngon lành, sớm chảy nước miếng, thấy Hiên Viên Khuyết ăn, vội : “Huyên Bảo, biểu ăn, ăn!”

 

Tiểu biểu nướng đồ ăn quả thực sắc hương vị đều đủ cả.

 

Tiếc là chỉ nướng cho Huyên Bảo ăn, Huyên Bảo ăn thì mới đến lượt bọn họ.

 

“Cho !” Nhược Huyên là hào phóng, lập tức đưa qua, dù nàng trong tay còn một xiên nữa, xiên chỉ còn cái râu mực cuối cùng.

 

“Huyên Bảo nhất,” Yến Hoàn dậy chạy tới lấy, thấy Hiên Viên Khuyết giật lấy sợi mực , ăn một miếng hết luôn.

 

Nhược Huyên: “Không Hiên Viên ca ca ăn ?”

 

Yến Hoàn: “Tiểu biểu , cướp mực của ?”

 

Hiên Viên Khuyết: “Đột nhiên ăn.”

 

Hiên Viên Khuyết về phía xiên mực còn trong tay Nhược Huyên: “Muội ăn no ? Vậy phần còn bồi thường cho , ăn, nướng !”

 

Nhược Huyên vội vàng xoay lưng : “Không! Muội còn no! Muội ăn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-319.html.]

Yến Hoàn bất mãn trở , tiểu biểu đúng là thiên vị, nhịn lẩm bẩm: “Lúc nào cũng chỉ chăm sóc Huyên Bảo thôi!”

 

Yến Kiều Kiều: “Huyên Bảo còn nhỏ, chăm sóc chẳng là việc nên ? Huynh là , chăm sóc nhỏ hơn chứ! Kính già yêu trẻ hiểu hả? Ái chà, nhị ca mau giúp lật cái đùi gà với, sắp cháy ! Mau mau mau…”

 

Trước mặt Yến Kiều Kiều bày càng nhiều đồ, mỗi loại nàng đều lấy hai phần, đang luống cuống tay chân lật dở.

 

Hai em Yến Phong và Yến Hoàn đều vội vàng giúp nàng lật, đến đồ nướng trong tay cũng chẳng màng, chỉ sợ đồ nàng nướng cháy đen, ăn .

 

“Đã bảo đừng tham lam, nướng từng cái một thôi, xem xuể kìa! Nướng nhiều thế ăn hết ? Tham ăn!” Yến Hoàn lẩm bẩm.

 

Yến Kiều Kiều tức giận : “Muội nướng xong chỉ ăn, nướng cho cả ăn mà!”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

“Nướng thành than đen thui thế thì ai mà thèm ăn!”

 

Hai em đấu võ mồm nướng, náo nhiệt vô cùng.

 

Trong lúc Yến Kiều Kiều luống cuống, cẩn thận rơi mấy hạt dẻ.

 

Hạt dẻ rơi đống than đỏ rực, than hồng đột nhiên phát tiếng “bốp” nổ vang.

 

Có tia lửa b.ắ.n lên, trùng hợp rơi trúng mu bàn tay Nhược Huyên.

 

Nhược Huyên giải quyết xong xiên mực, đang đưa tay định giúp lật con tôm hùm vỉ, đột nhiên nóng một cái, theo bản năng rụt tay về.

 

Hiên Viên Khuyết nhanh chóng buông xiên nướng trong tay, nắm lấy tay nhỏ của nàng, ngón út mềm mại nhẹ nhàng lướt qua chỗ nàng bỏng, truyền một luồng linh lực: “Còn đau ?”

 

Nhược Huyên lắc đầu.

 

Hiên Viên Khuyết mu bàn tay vẫn còn đỏ, yên tâm, truyền thêm chút linh lực.

 

Yến Kiều Kiều cuống lên: “Huyên Bảo, ?”

 

Mọi cũng lo lắng dậy: “Huyên Bảo bỏng ?”

 

“Ta lấy t.h.u.ố.c trị bỏng.”

 

“Đi lấy chút đá lạnh.”

 

……

 

Nhược Huyên vội : “Không , con đau, thật mà!”

 

 

Loading...