Giang thị cảm thấy hai đứa cháu nhà đẻ thật sự là do chị dâu dạy dỗ đàng hoàng, nhưng trẻ con còn nhỏ, vẫn còn cứu vãn , bà vội khuyên giải : “Mẹ, Nhật và Nguyệt còn nhỏ, từ từ dạy bảo là , chúng mau nhà !”
Cha Giang cũng : “Vào nhà, mau nhà!”
Hai con rể đều đến , dạy cháu thì cũng đợi con rể về hãy dạy.
Nhược Giang xách một cái sọt trong nhà, Giang thị ôm hai sấp vải.
Nhược Hàng và Nhược Thuyền mỗi xách một hộp đồ ăn và một cái tay nải.
Tưởng thị chằm chằm quà tết hai mang đến.
Năm nay quà tết Nhược Giang và Giang thị mang đến chỉ nhiều hơn năm hai sấp vải và một cái tay nải.
Vì bên ngoài vải một lớp giấy bảo vệ nên là vải gì, nhưng lớp giấy bọc qua là cao cấp, màu vàng nhạt, bên còn một dấu chạm nổi chữ Cống!
Đó là cống phẩm ?
Vải vóc Hoàng thượng ban thưởng?
Tưởng thị hận thể đôi mắt xuyên thấu để xem đồ bên trong.
Giang Xa kéo Tưởng thị cuối cùng, cố ý tụt vài bước, thấp giọng hỏi: “Vừa bà lì xì cho hai em Huyên Bảo bao nhiêu?”
Ánh mắt Tưởng thị lấp lóe: “ cũng , chuẩn nhiều bao lì xì, tùy tiện lấy thôi!”
Giang Xa hừ lạnh: “Bà mà ?”
Giang Nhật tưởng thật sự , nó , vì bao lì xì đều dùng giấy đỏ gói, nó còn phụ giúp gói mà, liền : “Con , một đồng tiền! Con nhận mà, con phụ gói đấy!”
Tưởng thị trừng mắt Giang Nhật một cái!
Mặt Giang Xa đen sì! Đó là cháu trai cháu gái nhà đại phu, thế mà bà chỉ cho một đồng tiền?
Bao lì xì Tưởng thị đưa là đại diện cho cả hai vợ chồng.
Thế quả thực mất hết mặt mũi!
Nhà họ Nhược dù nghèo, Tết nhất lì xì cho trẻ con cũng bao giờ mười đồng tiền!
Về , còn mặt mũi nào Nhược Thủy nữa!
Giang Xa trong lòng quyết định hai đứa con do chính dạy dỗ, nếu lớn lên chút nữa sẽ thành cái dạng gì!
Mụ vợ quá keo kiệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-325.html.]
Trong xe ngựa.
Nhược Huyền cầm bao lì xì cùng Nhược Huyên đoán xem bên trong bao nhiêu tiền.
Cậu bé cầm bao lì xì Tưởng thị đưa : “Cái một đồng tiền!”
Nhược Huyên: “Vâng, là một đồng tiền.”
Lưu thị: “...”
Tuy rằng lì xì bao nhiêu đều là tâm ý của , nhưng Lưu thị vẫn vui, Tưởng thị cũng quá keo kiệt !
Bao lì xì một đồng tiền, đến hàng xóm láng giềng còn chẳng thế, họ hàng thích ai lì xì một đồng?
Bà quyết định cũng lì xì cho con của Tưởng thị một đồng tiền!
Xe ngựa dừng ở cửa của thư viện Bồi Dưỡng Nhân Tài.
Hôm nay là mùng hai Tết, là ngày thăm viếng bạn bè, nên khu vực cửa thư viện cũng đậu nhiều xe ngựa.
Dương Kỳ Tương hôm nay cũng bồi Hạ Lan về nhà đẻ, xuống xe ngựa liền thấy Nhược Thủy đang đ.á.n.h xe tới.
Nhớ tới mất mặt ở Thiên Hương Lâu, lập tức với Hạ Lan: “Ta đưa con trai đây.”
Nói xong, liền kéo con gái và con trai vội vàng thẳng. Hắn chẳng hề chạm mặt Nhược Thủy chút nào.
Hạ Lan gọi với theo: “Này, cầm ít đồ chứ!”
Dương Kỳ Tương đầu cũng ngoảnh .
Hạ Lan chán nản, xe ngựa còn bao nhiêu là đồ đạc, thế mà cũng giúp một tay. Lần nào cũng là nàng tự xách.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Thủy dừng xe xong xuôi, liền đỡ Lưu thị xuống xe, đó bế đôi nam nữ nhi xuống.
Hắn với Lưu thị: “Nàng đưa Huyên Bảo và con nhà , đồ đạc để xách cho.”
Lưu thị : “Để cầm đỡ một ít, kẻo một xách hết.”
“Không cần , hết thì thêm chuyến nữa là , chỗ gió lớn lắm, con nàng thôi!”
Nhược Huyên : “Cha, con cũng thể giúp một tay mà.”
Nhược Huyền chen : “Con là nam t.ử hán, mấy thứ nặng nhọc là việc của đàn ông, con cùng cha xách là . Mẹ với cứ , gió lớn lắm.”
Nhược Thủy xoa đầu con trai, : “ lắm!”