nàng sẽ thua , Nhược Huyên liền gật đầu: “Được thôi! nếu ngươi thua thì ?”
Trương Lôi cuống lên: “Huyên Bảo! Đừng cá với nó! Nó lừa lấy cái vòng tay của em đấy.”
Trương Nhụy cũng gật đầu: “ ! Huyên Bảo, chúng đừng cá với nó, thôi, chúng tự chơi với !”
Nhược Huyên vỗ vỗ vai hai biểu tỷ: “Yên tâm , sẽ thua .”
Dương Kỳ Khỉ sợ Nhược Huyên chơi nữa, nó vội chỉ cái khóa vàng đeo ngực, : “Đây là khóa vàng bà nội đ.á.n.h cho tao, tao thua, tao sẽ đưa cho mày!”
Dù nó cũng sẽ thua!
Nhược Huyên: “Được, một lời định!”
Hạ Lan , vặn thấy cuộc đối thoại của bọn trẻ, nàng liếc mắt một cái liền nhận chuỗi vòng ngọc tay Nhược Huyên vật tầm thường! Tuyệt đối rẻ!
Chuỗi vòng ngọc bạch ngọc mỡ cừu đắt nhất ở Trân Bảo Các giá 500 lượng, cũng chắc bằng chuỗi tay con bé !
Con gái nàng thích đá cầu, ngày nào cũng đá, Nhược Huyên mới mấy tháng, hơn nữa con bé cũng nó từng đá, cho nên con gái nàng nhất định sẽ thắng.
Nàng xoay chuyển ý nghĩ liền : “Kỳ Khỉ, thể như , trẻ con chơi với thì chơi thôi, đừng cược tiền cược bạc quý giá như thế! Nhỡ con thắng, cha đối phương quỵt nợ thì !”
Lưu thị liền khẩy: “Hạ Lan, cô cần cố ý kháy như thế, cô yên tâm, cô quỵt nợ chứ sẽ bao giờ quỵt nợ ! Một chuỗi vòng tay thôi mà, cũng thua nổi! Không giống ai , Thiên Hương Lâu ăn cơm đến tiền trả cũng ! Nếu cô lo lắng, ở đây cũng ít , thể để Huyên Bảo và con gái cô đưa vật cá cược , giao cho khác bảo quản, lát nữa ai thắng thì đưa cho đó!!”
Mọi Lưu thị xong đều tò mò về phía Hạ Lan.
Lưu Văn Dao hỏi thẳng: “Thiên Hương Lâu xảy chuyện gì ?”
Lưu thị : “Không gì, hình như là Thiên Hương Lâu ăn cơm mà bạc trả tiền cơm thôi.”
Mọi đều về phía Hạ Lan, tâm tư xoay chuyển.
Không chứ! Nhà họ Dương chẳng giàu ?
Nhà họ Dương mới đổi sang tòa nhà lớn, đến mức một bữa cơm cũng tiền trả chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-329.html.]
Hạ Lan lời của Lưu thị cùng ánh mắt của chọc cho đỏ mặt tía tai.
Lưu thị tiện nhân đúng là đáng ghét như đấy!
Lần nào chuyện việc cũng khiến xuống đài .
Nàng hiểu loại phụ nữ ưa thích Nhược Thủy cưới, giáo dưỡng, ăn hàm hồ, so với nàng còn kém xa!
“Lưu thị, đó là túi tiền của trộm mất mà thôi! Ngươi đừng hươu vượn!”
Lưu thị chọc tức đền mạng : “Ta là ‘hình như ’, chứ đích danh cô , cô vội vàng thanh minh như , chẳng là tự thừa nhận ? Còn nữa, trừng mắt gì hả? Có trộm túi tiền của cô ! Có bản lĩnh thì tìm kẻ trộm túi tiền của cô !”
Hạ Lan lời chọc tức đến mức hận thể lao lên tát cho bà một cái!
nhiều đang như , tiếp tục đôi co chỉ càng tô càng đen, nàng dám thêm nữa, vội vàng : “Ý kiến của ngươi đấy, vật cá cược giao cho Phùng phu nhân ! Ngươi ý kiến gì ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Phùng phu nhân là vợ của một vị phu t.ử khác trong thư viện, quan hệ với Hạ Lan luôn .
Lưu thị : “Không !”
Bà vẫy tay với Nhược Huyên: “Huyên Bảo, tháo vòng tay .”
Nhược Huyên ngoan ngoãn tháo vòng tay, giao cho Lưu thị.
Dương Kỳ Khỉ cũng tháo khóa vàng , giao cho Hạ Lan.
Sau đó hai cùng đem đồ vật giao cho Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân : “Vậy coi như trọng tài một nhé! Được , hai cô nương nhỏ thể bắt đầu ! Ai tâng cầu nhiều hơn thì đó thắng!”
Dương Kỳ Khỉ đắc ý liếc Nhược Huyên một cái, đó tung quả cầu lên trung, nhấc chân đá.
Trương Lôi chút lo lắng, kéo tay áo Nhược Huyên: “Huyên Bảo, em đá ? Có cần biểu tỷ dạy em ?”
Nhược Huyên lắc đầu: “Không cần ạ! Xem em !”