Phùng phu nhân khó xử, nhà họ Dương tiền, bà đắc tội Hạ Lan.
bé gái nhà họ Nhược đúng là thằng nhóc nhà họ Dương đẩy ngã nên mới thua, nhiều thấy như , bà cũng thể lời trái lương tâm, công khai bênh vực Hạ Lan !
Hơn nữa Phùng phu nhân xử sự xưa nay khéo léo, sẽ chọc giận ai mặt, bà nghĩ nghĩ : “Kết quả cuộc thi vẫn ngã ngũ, nếu hai bên đều tranh luận, chi bằng thi một nữa. Mọi thấy thế nào?”
Bà hỏi các phu nhân khác trong viện.
Ai cũng vô duyên vô cớ đắc tội khác, đây mới là tư duy của bình thường, vì nhao nhao ý kiến .
Nhược Huyên: “Được thôi!”
Nàng còn chơi tiếp.
Dương Kỳ Khỉ Nhược Huyên giỏi hơn , nó mới thèm thi: “Thế công bằng, nãy rõ ràng con thắng, tại thi ? Con mệt , thi !”
Hạ Lan: “ , mệt , ảnh hưởng phong độ, thi nữa! Thôi, coi như trẻ con chơi đùa, ai thua ai thắng, vật cá cược thì của ai về nấy. Như mới công bằng!”
Hạ Lan nếu thi nữa con gái thua chắc!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vốn còn trông chờ Phùng phu nhân giúp , ngờ bà đáng tin, Hạ Lan chỉ thể bỏ giữ xe.
Kiểu gì cũng lấy cái khóa vàng trường mệnh của con gái!
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt : “Cảm thấy bất công thì báo quan. Quan phủ sẽ trả công đạo cho các .”
Nhược Thủy gật đầu: “Không sai! Cảm thấy bất công thì báo quan.”
Nói xong liền bế con gái phòng băng bó vết thương, rảnh đôi co với họ.
Lưu thị Hạ Lan: “Báo quan , chúng hầu tiếp.”
Nói xong cũng vội vàng gọi bọn trẻ nhà.
Hạ Lan tức đến xanh mặt!
Báo quan, Tết nhất mà báo quan?
“Quả thực khinh quá đáng! Báo quan thì báo quan, báo còn tưởng rằng nhà họ Dương chúng ai.”
“Đủ ! Nàng còn báo quan thật hả? Còn chê đủ mất mặt ?” Sắc mặt Dương Kỳ Tương xanh mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-334.html.]
Hắn năm nay tham gia thi Hương, thanh danh quan trọng thế nào, nàng ?
Hạ Lan há miệng, rốt cuộc nhắc đến chuyện báo quan nữa.
Trong lòng Hạ Lan cũng báo quan thì phe thắng , còn ảnh hưởng thanh danh tướng công.
Dương Kỳ Tương bò dậy chỉ cảm thấy mất mặt, trừng mắt Hạ Lan một cái: “Nàng đừng suốt ngày rảnh rỗi sinh sự mấy chuyện mất mặt hổ nữa!”
Nói xong nén đau, trực tiếp rời khỏi thư viện, cơm cũng ở nhà cha vợ ăn.
Tết nhất, chỉ cảm thấy xui xẻo!
Hạ Lan chỉ cảm thấy vô cùng tủi , bóng lưng bỏ quan tâm gì đến , mắt đỏ hoe.
~
Trong phòng, Lưu thị giúp Nhược Huyên băng bó vết thương xong, Lưu phu t.ử bưng một chậu nước, bên thả vài lá bưởi.
Ông với Lưu thị: “Rửa tay cho Huyên Bảo , xả xui, cái Tết , quá xui xẻo , rửa sạch tay hẵng ăn cơm.”
Lưu thị cẩn thận rửa sạch tay cho Huyên Bảo, đó mới hỏi Hiên Viên Khuyết: “Tiểu công t.ử tới đây? Bà Hiên Viên tới ?”
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt : “Ông Cổ tới thư viện thăm bạn cũ, cháu cùng ông thành. Huyên Bảo , cháu cũng về đây, kẻo ông Cổ tìm.”
Lưu thị: “Cổ chưởng quầy ở ? Có gọi ông tới đây ăn cơm xong cùng về thôn ?”
Hiên Viên Khuyết: “Không cần ạ, chúng cháu về sơn trang ăn, tổ mẫu đang đợi.”
Nhược Huyên còn vấn đề hỏi Hiên Viên thần quân, lập tức : “Mẹ, con tiễn Hiên Viên ca ca ngoài.”
Nàng vội kéo Hiên Viên Khuyết chạy ngoài, đó hỏi: “Hiên Viên ca ca, nãy dùng lá cây đả thương , sợ Thiên Đạo trừng phạt ?”
Hiên Viên Khuyết: “Ta dùng nội lực, tiên thuật.”
Nhược Huyên kinh ngạc: “Hóa nội lực cũng lợi hại như ?”
Nàng quyết định luyện nội công cho !
“Nội lực càng thâm hậu thì càng lợi hại. Ta đây, .”
“Hiên Viên ca ca, nãy dùng Thuấn di tới đây ? Cũng dùng Thuấn di về ?”