Huyện Sa Khê ở phía Nam, cả mùa đông thấy tuyết, chỉ vài buổi sáng khi mặt trời mọc, lá cải ngoài đồng phủ một lớp sương trắng.
Lúa nước nhà Nhược Huyên mọc lên .
Ăn Tết xong là bắt tay việc đồng áng. Suốt một tháng Giêng, rau trong vườn ăn hết, mà dù ăn hết thì do mưa dầm liên tiếp nửa tháng, rau củ cũng thối rữa cả.
Tranh thủ hai ngày nay trời hửng nắng, nhà nào cũng mang chăn màn quần áo phơi, đó xới đất, trồng rau.
Rất nhiều thôn dân thấy đám lúa nước xanh mướt của nhà Nhược Huyên và trưởng thôn, trong lòng hâm mộ thôi!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mọi vác cuốc đồng đều nhịn ghé qua ruộng nhà Nhược Huyên ngắm nghía, càng càng thèm.
"Mấy hôm nay trời ấm, lúa lớn nhanh thật! Nhìn như sắp trổ bông !"
"Không chỉ lớn nhanh ! Các bác thấy đám lúa còn hơn cả lúa sớm với lúa mùa ?"
"Chứ còn gì nữa. Chà, cứ đà chắc hơn tháng nữa là gặt , kịp vụ cấy mạ luôn! Biết thế hồi đó nhà cũng theo!"
" cũng đang hối hận đây, cuối năm nay gì thì cũng trồng theo. Trồng thêm một vụ, thu thêm bao nhiêu lương thực? Người ăn hết thì lấy nuôi gia súc cũng !"
"Ôi dào, bác càng tiếc! Không , sang nhà họ Nhược tìm bà Lôi hỏi xem cái giống lúa vụ ba trồng thế nào." Người toạc là định đặt giống lúa, sợ nhiều quá thì bà Lôi còn đủ giống để phần cho .
Những khác cũng vội la lên: "Từ từ , cũng !"
Có hâm mộ thì cũng kẻ đố kỵ. Vết thương của Đàm bà t.ử tuy lành hẳn, nhưng mấy đứa con gái đều bà bán hết , trong nhà chẳng còn gì ăn, bà đành nén đau đồng xới đất trồng rau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-343.html.]
Đàm bà t.ử đột nhiên thấy hối hận vì bán Chân Nghi, giờ việc nhà đổ dồn hết lên đầu bà ! Thương tích lành mà đủ thứ việc, vốn mấy đứa con gái hầu hạ quen , giờ chịu nổi?
Lúc bàn tán, Đàm bà t.ử kìm nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía ruộng lúa nhà Nhược gia: "Phi, lớn chắc thu hoạch, dù trổ bông thì cũng khi lép hạt thôi!"
Nếu tại nhà họ Nhược chịu cưới Chân Nghi, bà cần vác cái đau đớn đồng, cứ nhà chờ Chân Nghi hầu hạ là xong. Lại thêm chuyện nhà chỉ còn nửa gian dột nát, thằng Hổ T.ử thì đem hết tiền mua sách, chẳng còn đồng nào mà tiêu.
Lần mưa dầm dề, bên ngoài ướt, trong nhà cũng ướt, vết thương của bà đỡ chút thì gần đây đau nặng thêm. Tất cả là tại nhà họ Nhược.
Những khác thấy điệu bộ của bà đều chướng mắt. Rốt cuộc hoa màu là cái mạng của nông dân, ai nấy đều ghét kẻ độc mồm độc miệng nguyền rủa mùa màng thất bát. Họ đang hy vọng vụ lúa của nhà Nhược gia thành công, mùa, để năm họ cũng thể trồng thêm một vụ kiếm thêm cái ăn.
Vì thế nhiều lên tiếng: "Đàm bà tử, bà thế là , dám nguyền rủa hoa màu, thảo nào nhà bà nghèo mãi!"
" đấy! Ăn khó như , thế là cuối năm bà định trồng theo chứ gì!"
" là miệng ch.ó mọc ngà voi, đại cát đại lợi, nhất định sẽ mùa!"
"Đàm bà tử, nhất là bà đừng trồng theo nhà họ Nhược! Loại như bà xứng trồng lúa vụ ba!"
"Thôi đừng đôi co với cái bà già đen lòng đen gì, đáng đời bà sống khổ sở như thế. Đi, chúng tìm bà Lôi hỏi kinh nghiệm trồng lúa."
Đàm bà t.ử thấy bỏ hết, lầm bầm c.h.ử.i rủa khó nhọc lê bước: "Phi, đợi Hổ T.ử nhà tao đỗ Trạng Nguyên, đừng lúa vụ ba, đến ruộng tao cũng chẳng thèm trồng!"
lúc , một cơn gió thổi qua, bãi nước bọt bà phun về phía ruộng lúa, sự điều khiển vô hình ai thấy, bay ngược trở , "bốp" một cái, dính đầy mặt Đàm bà tử.
Đàm bà t.ử đưa tay sờ sờ, ngẩng đầu trời: "Mưa ?"
Bầu trời xanh ngắt, nắng chang chang. Chỉ điều đầu khéo một con chim đen bay qua.