Nhược Huyên thấy liền vội xua tay: "Em cần mèo , nhà em ch.ó bắt chuột , cần mèo, mèo với ch.ó ở cùng sẽ đ.á.n.h đấy. Chị họ, các chị đừng tặng em động vật, em thích hoa, thích thực vật, thích động vật. Nhìn thấy động vật em chỉ nghĩ xem nên kho tàu là hấp thôi. À, em còn từng ăn thịt mèo, thịt ch.ó cũng ăn bao giờ!"
Trương Lôi: "..."
Nàng lặng lẽ thả con mèo con xuống.
Trương Nhụy: "Mèo con xinh đáng yêu như mà em họ Huyên Bảo thích nhỉ?"
Nhược Huyên: "Mèo dù thì bằng hoa ? Hơn nữa mèo tắm rửa thì sẽ hôi, hoa thì thơm! Các chị cảm thấy em xinh đáng yêu, là con mèo xinh đáng yêu?"
Ba chị em: "..."
Cái mà cũng so sánh ?
Huyên Bảo đem so sánh với mèo? Chuyện liên quan gì đến hoa? Hoa với mèo mà so , khác loài mà!
Nhược Huyên thấy các chị lời nào thì thương tâm: "Không thể nào? Chẳng lẽ các chị họ cảm thấy mèo còn đáng yêu xinh hơn em ?"
Không , nàng hỏi Hiên Viên Thần Quân xem là mèo là hoa .
Loài hình như quả thật đặc biệt thích ch.ó mèo, cứ ôm ch.ó mèo lòng nâng niu như bảo bối, còn hôn ôm.
Đối với hoa chẳng bao giờ thế!
Người trồng hoa sẽ hôn hoa, cũng sẽ ôm hoa, thậm chí còn quên tưới nước cho hoa, hoặc là tưới quá nhiều khiến hoa c.h.ế.t úng!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chẳng lẽ hoa còn bằng mèo?
"Đương nhiên là , em họ Huyên Bảo đáng yêu hơn mèo, xinh hơn mèo!"
"Vậy còn hoa thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-356.html.]
"Hoa ư? Hoa đáng yêu bằng mèo, , , , hoa hơn mèo, cũng đáng yêu hơn mèo, chị tặng hoa cho em họ..." Mắt thấy Huyên Bảo trừng mắt hung dữ, Trương Lôi sợ tới mức vội vàng sửa miệng.
...
Tiếng trẻ con dần dần xa. Đợi khi gia đình ba Nhược Huyên rời , bà Trương mới với con gái : "Sau con đừng sai bảo chị dâu con việc nữa, cái t.h.a.i trong bụng nó hiện giờ còn non, thể quá mệt nhọc."
Trương Cười Lợi thấy như thì trong lòng vui. Đứa trẻ trong bụng Lưu Văn Linh còn sinh mà bà bắt đầu thiên vị, thậm chí ngay cả ba đứa cháu gái "lỗ vốn" cũng chán ghét nữa.
Chờ Lưu Văn Dao thật sự sinh hạ một cặp song sinh con trai, thì hai đứa con trai của nàng ở cái nhà họ Trương còn địa vị gì nữa?
Nàng kiên nhẫn : "Biết ! Vậy giúp con hâm nóng bữa sáng , con gọi bọn trẻ dậy."
Nói xong, nàng xoay về phòng.
Bà Trương nhịn : "Sao lười biếng như thế chứ, con với Thế Kiệt hai đứa dọn ở riêng thì ai hầu hạ các con?"
Nói thì , nhưng bà Trương vẫn xuống bếp.
Bà định khi hâm nóng bữa sáng cho con gái xong sẽ g.i.ế.c con gà hầm canh để tẩm bổ cho Lưu thị.
Hiện tại con dâu đang m.a.n.g t.h.a.i song sinh, một ăn ba bổ, thức ăn cũng thể kém .
Trẻ song sinh khi sinh thường tương đối nhỏ gầy, trẻ nhỏ gầy thì khó nuôi sống. Bà Trương mừng lo, suy nghĩ xem nên dưỡng t.h.a.i cho Lưu thị thế nào.
Vừa thể dưỡng t.h.a.i quá lớn, sợ đến lúc đó khó sinh, cũng thể quá nhỏ, khó nuôi sống.
Bà hỏi con dâu ông chủ tiệm mỳ vằn thắn cách vách xem rốt cuộc dưỡng t.h.a.i thế nào mà sinh cặp song sinh con trai bình an, nuôi đến trắng trẻo mập mạp, khiến cả mấy con phố đều ghen tị.
Lúc chồng cô khoe khoang, cứ cách hai ngày bà hầm canh gà cho con dâu, mỗi bữa đều cá, thịt, trứng gà, một tháng còn hầm ba bốn canh bồ câu. Còn trái cây, ăn nhiều táo.
táo là loại quả từ phương Bắc chuyển tới, huyện Sa Khê trồng , đắt đỏ, quan trọng nhất là khó mua. Đắt một chút mà bà mua cho cháu trai ăn thì cũng là mua nổi, nhưng khó mua mới là vấn đề...
Còn nữa, phu nhân nhà giàu tin vui đều ăn tổ yến, bảo là m.a.n.g t.h.a.i ăn tổ yến thì sinh con thông minh trắng trẻo...