Nhược Huyên hai tay nắm chặt nắm tay nhỏ, dụi dụi mắt, vốn còn chút mơ màng, thấy nhà nấm thì nháy mắt tỉnh táo: "Nhà nấm xây xong ạ?"
"Ừ."
"Vậy xem nhà nấm."
Vì thế xe ngựa dọc theo đường núi lên sơn trang.
Xe ngựa dừng cửa sơn trang.
Mưa vẫn còn rơi, Nhược Huyên xuống đất ướt giày, đây nhất định là Hiên Viên Thần Quân mới giúp nàng sạch sẽ.
Hơn nữa thở thái dương Hiên Viên Thần Quân quá dễ ngửi.
Cho nên chờ Hiên Viên Khuyết xuống xe ngựa, xoay đỡ nàng xuống thì nàng trực tiếp nhào Hiên Viên Khuyết!
Hiên Viên Khuyết sợ nàng ngã, theo bản năng duỗi tay đỡ lấy nàng.
Nhược Huyên hai tay hai chân giống bạch tuộc quấn lấy : "Muội bẩn giày, Hiên Viên ca ca bế!"
Hiên Viên Khuyết: "..."
Hắn ngay mà, đóa hoa đằng chân lân đằng đầu.
Cõng nàng một , phỏng chừng trời mưa đều chịu tự đường!
Giống như giúp nàng lau tay một , đó nàng liền đương nhiên mỗi đều duỗi tay qua.
Đường núi khó , tiểu chủ t.ử còn nhỏ như thế bế nổi cô bé Huyên Bảo cả đoạn đường? Chưởng quầy Cổ vội : "Huyên Bảo, ông Cổ bế cháu xem nhé?"
"Dạ , cảm ơn ông Cổ ạ." Nhược Huyên đưa tay về phía chưởng quầy Cổ.
Trẻ con ba bốn tuổi đúng là lúc kiều khí nhất, trong nhà ai cũng cưng chiều nàng, nàng mới ngủ dậy nên thật sự tự .
Hiên Viên Khuyết xoay liền ôm đóa hoa nào đó trong núi: "Đừng nháo. Chân cẳng ông Cổ tiện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-365.html.]
Chưởng quầy Cổ - võ nghệ cao cường, như bay, thể trận g.i.ế.c địch: "..."
Nhược Huyên vốn là một cô bé hiếu tâm, tay ôm cổ Hiên Viên Khuyết, cái cằm nhỏ ghé bờ vai bé nhỏ của , hỏi: "Chân ông Cổ đau ạ?"
Chưởng quầy Cổ gật đầu, bịa một cái bệnh chung của già, tuy rằng ông già, chỉ là đang đường già : "Ngày mưa là sẽ đau."
Tiểu chủ t.ử chân cẳng ông tiện thì là tiện, cô bé Huyên Bảo chân ông đau thì là chân đau, chân ông tùy chủ.
Bất quá tiểu chủ t.ử giống như một trai nhỏ chăm sóc em gái, thể cho tiểu chủ t.ử chút "nhân tính", ông chân đau thì chân đau !
Làm chân ông đau cả đời cũng , miễn là giả vờ.
Nhược Huyên: "Ngày mưa thì sẽ đau ạ? Cháu nguyên nhân ! Lát nữa cháu lên núi hái chút d.ư.ợ.c liệu đắp chân cho ông Cổ, chỉ cần ông kiên trì mỗi ngày đắp thuốc, đắp một năm, cứ đến trời đầy mây thì đắp một miếng, chân sẽ đau nữa."
Chưởng quầy Cổ xong lời trong lòng ấm áp, cô bé Huyên Bảo còn nhỏ tuổi mà hiếu tâm như , thật là một cô bé ngoan a!
Ông : "Cô bé Huyên Bảo cho cần d.ư.ợ.c liệu gì, tự phái tìm là ."
Nhược Huyên nghĩ tự tìm d.ư.ợ.c liệu thể dùng linh lực tẩm bổ một chút, hiệu quả càng hơn, liền : "Không , cháu giỏi tìm d.ư.ợ.c liệu nhất. Cháu tìm cho ông Cổ, đó ông giã nát đắp lên chân là , đau chỗ nào đắp chỗ đó, diện tích đắp t.h.u.ố.c thể lớn một chút."
Nhược Huyên lải nhải dạy chưởng quầy Cổ cách đắp thuốc, bất tri bất giác Hiên Viên Khuyết ôm nàng tới căn nhà nấm ở sườn núi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên thấy nhà nấm thì trừng lớn hai mắt!
Nàng ngôi nhà nấm xây bằng gạch đất và cỏ tranh mắt.
Thân nhà tròn tròn trát phấn màu trắng, mái nhà tròn tròn quét màu đỏ thẫm, còn điểm xuyết vài chấm tròn màu trắng.
Chân tường còn trồng một ít hoa cỏ trang trí.
Cả ngôi nhà qua tựa như một cây nấm khổng lồ mọc t.h.ả.m cỏ xanh biếc.
Rất giống nấm, khá xinh .
Nhược Huyên hiệu Hiên Viên Khuyết thả nàng xuống, đó liền chạy tới, chạy một vòng quanh nhà nấm, chạy trong nhà.
Mái nhà bên trong xếp bằng từng cọng rơm rạ chỉnh tề thành một vòng tròn, tựa như mặt của mũ nấm, vô cùng chân thật.
Nhược Huyên ghen tị, nàng đầu về phía Hiên Viên Khuyết: "Nhà nấm còn hơn cả nhà ở nữa."