Có pháp lực của Hiên Viên Khuyết che chở, Nhược Huyên cũng thương, thậm chí cảm thấy đau. Nàng đầu thoáng qua cái m.ô.n.g nhỏ của , bẩn hề hề!
Nghĩ đến các trai mỗi lấm lem bùn đất về nhà đều sẽ mắng, thậm chí sẽ cha đ.á.n.h đòn!
Bị đ.á.n.h đòn thì mất mặt lắm!
Nhược Huyên che m.ô.n.g nhỏ, đáng thương hề hề Hiên Viên Khuyết: "Hiên Viên ca ca, cứu !"
Hiên Viên Khuyết mặt vô biểu tình bế nàng lên.
Hắn ngay mà, đóa hoa kiều khí một nửa nhất định bế!
Nhược Huyên sửng sốt một chút, ôm cổ thấp giọng : "Hiên Viên ca ca hiểu lầm , cần bế , giúp dùng pháp thuật sạch quần áo là , linh lực, về nhà đ.á.n.h đòn ."
Hiên Viên Khuyết lạnh lùng : "Câm miệng, bế thì lát nữa ngã, chẳng giúp chữa thương giúp sạch quần áo ?"
Hiên Viên Thần Quân thật hung dữ, Nhược Huyên cũng dám lên tiếng nữa.
Sáng sớm hôm , Nhược Huyên lấy cớ tìm Hiên Viên Khuyết chơi, đó cùng Hiên Viên Khuyết lên núi .
Bọn họ thúc giục nấm sinh trưởng một chút, cho nấm trong núi mọc càng nhiều, hơn nữa nấm mọc càng nhiều bào tử, thuận tiện cho việc cấy giống.
Núi xanh cơn mưa, khí hết sức tươi mát, ánh mặt trời, nước, là thứ hoa cỏ cây cối thích nhất!
Nhược Huyên thể cảm giác thực vật trong cả ngọn núi lớn đang vui sướng.
Nàng cũng vui sướng theo, dọc đường cứ nhịn mà nhảy nhót.
Hôm qua mới mưa xong, đường núi đúng lúc trơn trượt nhất, hơn nữa lúc giày thêu cũng chống trơn lắm. Hiên Viên Khuyết theo nàng, lo lắng nàng ngã nên vẫn luôn phân một luồng linh lực hộ nàng suốt dọc đường.
Nhược Huyên cảm nhận , cảm thấy lãng phí linh lực, liền : "Hiên Viên ca ca, cần che chở , cẩn thận một chút sẽ ngã."
Hiên Viên Khuyết liền thu hồi linh lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-367.html.]
Đột ngột kịp đề phòng, lòng bàn chân Nhược Huyên trượt một cái, ngã oạch xuống đất.
Nhược Huyên: "..."
Không đau, bởi vì Hiên Viên Khuyết dùng linh lực che chở, nhưng tay bẩn , đầu gối quần cũng bẩn !
Nàng bò dậy tức giận trừng mắt Hiên Viên Khuyết một cái: "Hiên Viên ca ca đột nhiên thu hồi linh lực?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hiên Viên Khuyết: "Không bảo thu ?"
Nhược Huyên: "..."
Là bảo thu, nhưng bảo đột nhiên thu mà một tiếng nào a!
Tức c.h.ế.t !
Nàng tức giận đưa tay đến mặt Hiên Viên Khuyết: "Muội bảo thu, bảo cũng một tiếng liền thu."
Hiên Viên Khuyết cái vuốt thịt nhỏ bé đưa tới, lấy khăn lau khô bàn tay mềm mụp, thịt đô đô cùng từng ngón tay nhỏ của nàng, cũng dùng một cái tiểu pháp thuật sạch quần áo.
Lúc Nhược Huyên mới hài lòng!
Nàng cao hứng định tiếp tục nhảy lên núi, Hiên Viên Khuyết vội kéo tay nàng , đạm mạc : "Đừng chạy, từ từ thôi, lát nữa ngã, nhiều linh lực giúp sạch quần áo . Muội chẳng ăn gà rừng nướng, thỏ rừng nướng ?"
Nhược Huyên nghĩ cũng đúng, Hiên Viên Thần Quân dùng linh lực hộ nàng cả đoạn đường, nãy dùng tiên thuật giúp nàng sạch quần áo, thể lãng phí linh lực. Bọn họ còn thúc giục nấm mọc, cũng dùng linh lực dẫn dụ một ít gà rừng thỏ rừng , còn ... "Muội còn ăn cá nướng."
"Ừ." Hiên Viên Khuyết nhẹ nhàng đáp, buông tay nàng , nhấc chân về phía .
Nhược Huyên lập tức tiến lên kéo lấy tay cùng , "Hiên Viên ca ca, còn ăn quả dại."
Đã lâu lên núi, Nhược Huyên còn nhân cơ hội hái một ít quả dại ăn. Thời tiết , cây ăn quả dại hoa còn nở, chi đến quả, chỉ thể dựa linh lực thúc giục sinh trưởng ủ chín.
Hiên Viên Khuyết cũng rụt tay về, tùy ý nàng lôi kéo: "Muốn ăn quả dại gì?"
"Mơ, mâm xôi, sơn , nho rừng, kiwi rừng, dâu tằm dại, vạn thọ, lê rừng, hạt dẻ." Nhược Huyên báo một tràng tên các loại quả.