Hiên Viên Khuyết cái bóng dáng nhỏ bé tức giận chạy của nàng mà há hốc mồm, sững sờ tại chỗ!
Không chứ, thế là giận ?
Chuyện ...
Dù , nàng chính là một đóa hoa ngang ngược vô lý!
Pháp lực Nhược Huyên đủ, động tĩnh lớn như Hiên Viên Khuyết .
Chỉ thể giả vờ tức giận chạy trốn, nghĩ thầm chạy lên phía tùy tiện chín một cây quả dại, hái mấy quả cho Hiên Viên Thần Quân ăn, bồi thường cho một chút.
chạy quá nhanh, lòng bàn chân Nhược Huyên trượt một cái, ngã oạch!
Rốt cuộc là thể con ba bốn tuổi, nghịch ngợm hiếu động nhưng cơ thể linh hoạt và khả năng phối hợp còn theo kịp dã tâm của nàng, trực tiếp ngã bệt xuống đất!
Cú ngã Hiên Viên Khuyết cũng kịp đỡ nàng một chút, cũng là còn linh lực.
Lần là ngã đau thật sự!
Hiên Viên Khuyết nhanh chóng tới bên cạnh, kéo nàng dậy.
Nhược Huyên che m.ô.n.g trừng mắt Hiên Viên Khuyết một cái: "Đều tại !"
Hiên Viên Khuyết lôi kéo tay nàng xem xét lòng bàn tay, xem thương , chỉ thể gật đầu: "Ừ."
Tại !
Hiên Viên Khuyết thấy móng vuốt thịt nhỏ của Nhược Huyên thương, chỉ là bẩn. Lại thoáng qua phía nàng, may mắn lá khô nhiều, quần cũng tính quá bẩn, chỉ ống quần bẩn một chút.
Hắn lấy khăn cẩn thận giúp nàng lau sạch sẽ bàn tay nhỏ, phủi sạch lá rụng , biến nàng thành một đóa hoa nhiễm bụi trần xong mới : "Đi thôi, chắc dẫn dân làng lên núi ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên sạch sẽ khôi phục tâm tình , liền theo thói quen nắm tay Hiên Viên Khuyết nhảy nhót về phía .
Hiên Viên Khuyết sợ nàng ngã thêm phiền toái cho , bèn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của nàng, mặc kệ nàng nhảy nhót dọc đường.
Khi hai đến bên ngoài bìa rừng, Lưu thị đang dẫn theo mười mấy trong thôn lên núi.
Lưu thị thuê việc thường đều là thuê mấy hộ gia đình giao hảo với nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-369.html.]
Mọi thấy Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết liền sôi nổi chào hỏi.
Nhược Huyên cũng ngọt ngào gọi thím bác nọ, khen bác gái dạo trẻ , khen thím mặc quần áo mới quá.
Chọc cho mấy phụ nhân trong thôn khen ngợi nàng dứt miệng, nàng thông minh, khéo ăn .
Hiên Viên Khuyết bên cạnh Nhược Huyên, một chữ cũng .
Chào hỏi xong, Lưu thị : "Huyên Bảo, con tới dạy cách hái nấm ."
Các phụ nhân xong trong lòng kinh ngạc, hái nấm còn cần dạy ?
Vợ trưởng thôn : "Hái nấm là để gì thế? Là đem bán là tặng ? Chúng cẩn thận một chút, dập nấm, cố gắng chọn cái to, đều một chút."
Những khác cũng cảm thấy nhà họ Nhược thuê các bà hái nấm đa là dùng để đem bán, sôi nổi phát biểu ý kiến.
"Nếu cầm bán, lúc hái nấm lớn nhỏ thể để riêng . Kích cỡ sai biệt lắm thì để cùng một giỏ."
"Chúng chia hái, mỗi phụ trách hái một loại nấm, đến lúc đó cũng cần lựa một nữa."
...
Mọi một câu một lời phát biểu kinh nghiệm của , hết sức nhiệt tình.
Nhược Huyên giơ tay nhỏ lên, ý bảo các bà yên lặng, đó : "Các vị bác gái, thím, cháu hái nấm đem bán, cháu là thử xem thể trồng nấm , cho nên hôm nay hái nấm, mà là thu thập bào t.ử nấm, bào t.ử chính là hạt giống nấm đấy ạ."
Nhược Huyên xong, trực tiếp cho các phụ nhân trong thôn trợn tròn mắt, nhao nhao cướp lời:
"Huyên Bảo, nấm còn thể trồng ?"
"Thu thập hạt giống nấm? Nấm còn hạt giống á? Thím thật sự thấy bao giờ."
"Làm gì ! Nấm cũng nở hoa kết quả, thể hạt giống?"
...
Vợ trưởng thôn vội lớn tiếng : "Được , khoan hãy chuyện, xem Huyên Bảo thế nào ! Trước chúng cũng thể trồng lúa nước ba vụ, giờ xem chẳng cũng thành công ? Các bà gấp cái gì, chờ Huyên Bảo hết nào!"
Mọi xong lời vợ trưởng thôn, quyết đoán ngậm miệng.