"Chuyện cô nương Huyên Bảo mơ thấy lũ lụt và , chính là cứu vớt thiên hạ thương sinh, điều chẳng lẽ là phổ độ chúng sinh ? Cứu nhiều như , chẳng lẽ xứng đáng nhận phần thưởng của Hoàng thượng? Hoàng thượng từ đến nay thánh minh, mới ban thưởng cho Huyên Bảo cô nương."
"Còn về lúa nước vụ ba, nhớ rõ khi nhà họ Nhược trồng cũng cho dân làng , thậm chí còn chia giống lúa của nhà cho , ngay cả quan điền trong huyện cũng trồng theo. Những kẻ trồng, tin một là vì tin, hai là vì lười! Bây giờ thấy lúa vụ ba sắp mùa, trong lòng thoải mái, chiếm hời, thiên hạ gì cái đạo lý ! Đừng cái gì mà thần tiên phổ độ chúng sinh, các ngươi ai từng gặp ? Cho nên phổ độ chúng sinh thần tiên, mà là nhà họ Nhược. Người chia sẻ thì chia sẻ, thì cũng vẫn đúng lý! Đừng si tâm vọng tưởng!"
Nhược Huyên tặng cho hai con một cái pháp thuật nhỏ trừng phạt tội khẩu nghiệp, đó mới : "Các vị thúc bá thím, vốn dĩ con định dạy trồng nấm. Chờ trồng nấm, con còn sẽ thu mua . con thần tiên, sẽ phổ độ chúng sinh. Để tránh xuất hiện tình huống 'cho bát cơm là ân, cho gánh gạo là thù' (lấy oán trả ơn), đều về ! Hôm nay nhà nấm của con mở cửa cho ngoài xem. Còn cả lúa vụ ba cũng đừng hỏi con nữa, tự nghĩ cách mà trồng nhé! Nếu cảm thấy phần thưởng Hoàng thượng ban cho con, cùng với phương pháp trồng nấm con bắt buộc chia sẻ , thì cứ báo quan ! Dù con cũng sẽ chia sẻ , con thần tiên, tại phổ độ chúng sinh?"
Hiên Viên Khuyết đầu Nhược Huyên một cái, đóa hoa thế mà học chiêu "họa thủy đông dẫn" (chuyển tai họa sang kẻ khác), gậy ông đập lưng ông ?
Càng ngày càng giống một con thực thụ.
Quả nhiên dân làng thấy xem nhà nấm nữa thì liền cuống lên, bọn họ lập tức chĩa mũi dùi về phía đám mụ Đàm.
"Mụ Đàm, bà tiền đến điên ? Cái gì cũng chiếm hời. Hoàng thượng ban thưởng cho Huyên Bảo thì liên quan cái rắm gì đến bà?"
"Hai con nhà nghèo đến điên , phi, phần thưởng của Hoàng thượng mà cũng dám đòi chia, sợ tống giam ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-374.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Phiền c.h.ế.t ! Cả nhà ngày nào cũng chỉ nghĩ cách chiếm tiện nghi của khác! Cứ đến giờ cơm là chồm hỗm ở nhà chực ăn, đuổi cũng . Giờ lòng tham nổi lên tận đầu Hoàng thượng ban thưởng, chán sống ? Theo cứ bắt trực tiếp giải lên quan, tống cổ hai con bọn họ đoàn tụ với lão Chân!"
" , báo quan! Dám dòm ngó phần thưởng của Hoàng thượng chính là bất kính, bắt mấy kẻ bồi lão Chân, đời đừng hòng thả ! Đỡ tai họa !"
Chân Hổ thấy dân làng xúi giục chỉ bằng vài ba câu , bèn lớn tiếng gào lên: "Mọi đừng để một đứa nhãi ranh ba tuổi lừa gạt. Báo quan thì báo quan, chúng đông như , sợ cái gì? Thần tiên báo mộng cho nó chính là để nó phổ độ chúng sinh, nhà họ Nhược nên một chiếm hết lợi ích! Quan phủ nhất định sẽ chủ cho chúng . Chính cái gọi là miệng đời đáng sợ (chúng khẩu thước kim), pháp luật trách đông (pháp bất trách chúng)!"
Nói đến cuối cùng, còn quên khoe khoang chút chữ nghĩa học .
Cái thứ chữ nghĩa nửa mùa "miệng đời đáng sợ" dùng trong cảnh , chẳng khác nào "lạy ông ở bụi ".
Chưởng quầy Cổ nhịn mà khóe miệng giật giật, "miệng đời đáng sợ" và "pháp bất trách chúng" dùng như thế ?
Dân làng chẳng thèm .
Một là vị thế nhà họ Nhược nay khác xưa, từ chuyện lũ lụt, đến việc mua mảnh đất hoang lớn ngoài cửa thành, Huyên Bảo trở thành "phúc bảo" trong lòng họ. Dân làng mê tín cảm thấy theo Huyên Bảo thể hưởng chút phúc khí!