Bà Trương vốn dĩ tưởng Nhược Huyên nhầm, đem nấm hái trong núi thành nấm trồng, ngờ thế nhưng là trồng thật, nhịn tò mò hỏi: “Nấm còn thể trồng ? Trồng như thế nào a? Trồng ở trong núi ?”
Nhược Huyên gật gật cái đầu nhỏ: “Có thể trồng ạ, nhưng mà phiền toái, cần nhà nấm, đó đất trồng nấm cũng phối chế chuyên môn, nấm khác còn cần đất khác để trồng, loại nấm còn trồng gỗ nữa cơ.”
Nhược Huyên đơn giản giải thích một chút.
Bà Trương xong khỏi cảm thán: “Việc quả thật dễ dàng, riêng là cái giống nấm gì đó mà cháu chắc cũng dễ dàng nuôi cấy nhỉ!”
“Vâng, dễ dàng chút nào ạ.”
Bà Trương : “Tuy rằng khó trồng, nhưng nấm đắt, dịp lễ tết bàn ăn của những kẻ tiền thể thiếu món , tửu lầu cũng thường xuyên thu mua. Nếu thể trồng thì kiếm nhiều hơn so với trồng rau trồng lương thực, rốt cuộc nấm lớn nhanh. Đặc biệt là những loại nấm quý hiếm, thể coi như hàng cao cấp để biếu tặng, kiếm càng nhiều.” Bà Trương là buôn bán, cho nên giá trị kinh tế của nấm cao.
Nông dân trồng lương thực một năm, bán kiếm bạc đủ tiêu một năm, thậm chí đến tết mua cho già trẻ lớn bé trong nhà một manh áo bông mới cũng đủ, ngày tháng trôi qua thật khổ sở.
Bản là trồng lương thực, ngược thiếu ăn thiếu mặc, đói rét giao bức, bữa no bữa đói.
Dân chúng kiếm ăn từ đất đai ngày tháng thật khổ.
Cho nên năm đó bà mới tình nguyện gả cho một bán hàng rong, cũng gả cho chân đất, may mắn cuộc sống cuối cùng cũng hết khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-385.html.]
Chờ hai đứa cháu nội đời, bà liền còn mong cầu gì nữa, một lòng bế cháu là .
Bà Trương hiện tại vô cùng cảm kích Nhược gia tặng truyền gia chi bảo , bà sảng khoái : “Huyên Bảo, nấm đến lúc đó cháu cứ bảo nương cháu đưa tới tiệm tạp hóa nhà , hai nhà chúng là thích tuyệt đối sẽ để các cháu chịu thiệt, sẽ thu rẻ . Việc kiếm bạc cũng hỗ trợ. Còn nữa, lúa nước vụ thứ ba nhà cháu cũng sắp thu hoạch nhỉ? Huyên Bảo, nhà cháu nhiều ruộng như , lương thực nhất định ăn hết, đến lúc đó cũng đưa qua tiệm tạp hóa chúng , chúng hỗ trợ bán, kiếm lời.”
Lúa nước vụ ba chính là một cái mánh lới, hiện tại khiến cho huyện chú ý, đến lúc đó bán gạo tẻ vụ ba, bán lúa giống, còn thể mang đến cho tiệm tạp hóa càng nhiều mối ăn.
Đặc biệt là lúa giống, nếu thể để tiệm tạp hóa nhà bà độc quyền bán thì càng , nhưng bà ngại dám đề cập với Huyên Bảo.
Bà Trương liếc Lưu Văn Dao, con dâu chịu mở lời .
Nếu con dâu mở lời, thì lúa giống đó tuyệt đối thể trở thành hàng độc quyền a!
Lưu Văn Dao xong lời chồng cũng : “ Huyên Bảo, con về bảo với nương con là trồng bao nhiêu nấm đều thể đưa qua tiệm tạp hóa nhà , còn lương thực dư thừa, lúa giống, đều thể đưa qua. Người một nhà cả, chúng kiếm lời đều sẽ hỗ trợ bán, dù cũng là chuyện thuận tiện.”
Giúp nhà bán đồ, Lưu Văn Dao liền nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Bà Trương gật đầu: “ đúng đúng, đều là chuyện thuận tay, kiếm bạc cũng giúp.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trương Thành Nghiệp thật tâm : “Huyên Bảo về nhà bảo nương con, trong nhà thứ gì bán đều thể để ở tiệm tạp hóa nhà , dượng cả giúp các con bán, cần chợ tự bán, ở đây thực tiện lợi.”
Nếu là thích khác, Trương Thành Nghiệp sẽ như , miễn cho tốn công vô ích. Rốt cuộc giúp khác bán hàng thể phiền toái? Việc cũng từng thử qua, hảo tâm giúp thích trong tộc bán trứng gà, trứng gà của đối phương hơn một nửa đều hỏng, giúp bọn họ đền bù một ít trứng gà cho khách, nhưng đối phương trứng gà nhà hỏng, còn bảo cố ý trứng gà thối để nuốt trọn tiền của bọn họ, quả thực lý mà rõ .