Bất luận là Bác Học Thư Phòng Bác Duyệt Thư Phòng đều là hậu đài, hơn nữa là một ngọn núi lớn, thể dễ dàng lay chuyển.
Ở nước Hiên Viên, thể cho bọn họ sợ hãi đắc tội, tổng cộng mấy ai.
~
Nhược Huyên còn phiền toái sắp giáng xuống, nấm giao cho nương cùng nãi nãi mang theo thôn dân xử lý, nàng trừ bỏ ngẫu nhiên xem thì cũng cần bận tâm.
Hiện tại mỗi ngày bắt đầu đưa hàng định lượng cho tửu lầu cùng tiệm tạp hóa.
Nấm tươi mỗi ngày thể xuất 300 cân, mấy nhà tửu lầu hai trăm cân, tiệm tạp hóa một trăm cân, giá 25 văn một cân, mỗi ngày thể kiếm 7500 văn.
Nấm còn thừa dùng để phơi khô, chờ khô bán sẽ kiếm nhiều hơn.
Mấy ngày nay Hiên Viên Khuyết cho nàng một bộ dụng cụ chứa, nàng gần đây trừ bỏ học thì chính là bận rộn ở trong phòng Hiên Viên Khuyết điều hương, tinh luyện nước hoa, còn cả son phấn.
Báo hại phòng của Hiên Viên Khuyết mỗi ngày tràn ngập các loại mùi hoa nồng đậm, thể trốn thật xa.
Bông hoa xong còn dọn dẹp sạch sẽ, nào cũng là giúp nàng thu dọn tàn cuộc.
Hắn đều dọn về hậu viện Bác Cổ Hiên ở cho !
Ngay lúc Hiên Viên Khuyết đang suy xét dọn về trong thành ở, Nhược Huyên bưng một khay bình lọ vại hũ chạy tới.
Người tới, lông tơ của Hiên Viên Khuyết thể hiểu từng cây dựng lên.
Hắn lên, nhấc chân liền định rời .
“Hiên Viên ca ca, đừng .” Nhược Huyên la lớn.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hiên Viên Khuyết bất đắc dĩ dừng bước chân.
Nhược Huyên chạy tới, buông khay, lôi kéo xuống: “Hiên Viên ca ca, giúp một chút mà.”
Hiên Viên Khuyết chai lọ khay, trong lòng cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, lông tơ từng cây hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Hắn theo bản năng chà xát cánh tay: “Giúp cái gì?”
Giọng vốn thanh lãnh nay nhiều thêm một tia nhút nhát khó phát hiện.
“Nhắm mắt .” Bàn tay nhỏ của Nhược Huyên che lên mắt .
Hiên Viên Khuyết kéo tay nhỏ của nàng xuống, bỏ , “Ngươi đừng nghĩ trét mấy thứ ngươi mân mê lên mặt .”
Nhược Huyên nhấc đôi chân ngắn nhỏ, trực tiếp lên đùi , ấn hai vai xuống: “Đừng nhúc nhích!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-401.html.]
“......”
Hiên Viên Khuyết xác thật động cũng dám động.
Bông hoa càng ngày càng quá đáng, muộn chút nữa khi nào nàng dám cưỡi lên đầu ?
Nhược Huyên cầm lấy một lọ nước hoa mở nút bình, đưa tới chóp mũi : “Hiên Viên ca, mùi hương thế nào?”
“Nồng, nồng đến gay mũi!”
Hiên Viên Khuyết nhanh chóng đẩy cái bình nhỏ trong tay nàng , lúc đầu còn nhịn hắt một cái.
Nhược Huyên: “......”
Nồng ?
Đại khái Hiên Viên Thần Quân thích hương hoa hồng.
Cái tiếp theo!
Sau nửa canh giờ, khuôn mặt nhỏ vô cảm của Hiên Viên Khuyết trở nên sặc sỡ nhiều màu.
Mí mắt tím ngắt, môi hồng răng trắng, má hồng hây hây.
Nhược Huyên đem một tấm gương lưu ly đặt mặt : “Hiên Viên ca ca, cảm thấy loại phấn tự nhiên hơn loại tự nhiên hơn?”
Hiên Viên Khuyết cự tuyệt gương, hy vọng trong ký ức vạn năm của lưu một hình ảnh hủy diệt thế giới như : “Đều tự nhiên.”
Nếu dám trả lời tự nhiên, bông hoa sẽ hỏi chỗ nào tự nhiên, nguyên liệu nào cần cải tiến...
Sau đó sẽ một vạn câu hỏi chờ !
Nhìn xem, riêng cái loại phấn bôi cho hai má đỏ như m.ô.n.g khỉ , nàng hỏi mấy chục câu .
Mùi nào thơm hơn? Mùi nào nồng hơn? Nồng như thế nào? Là thanh nhã tao nhã? Là ám hương u hương?
Chất phấn nào thoạt tinh tế hơn? Loại nào tôn da trắng hơn? Loại nào màu sắc mắt hơn? Loại nào tự nhiên hơn?
Làm hận thể bịt miệng nàng !
Nhược Huyên đối với câu trả lời phi thường hài lòng, liền : “Phải ? Muội cũng cảm thấy thế, đều tự nhiên.”
Vậy màu cũng giữ , để khách nhân thêm lựa chọn, hàng hóa trong tiệm cũng thể quá đơn điệu.