Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 406

Cập nhật lúc: 2025-12-09 09:35:34
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Người trong thôn tới giúp đều sợ ngây : “Lão phu nhân cắt lúa thật lưu loát!”

 

Gặt lúa, tiếng địa phương gọi là "cắt hòa".

 

“Cũng , so với còn nắm nhiều lúa hơn chứ.”

 

Hiên Viên lão phu nhân xong cao hứng: “Ta lúc bằng tuổi Huyên Bảo bây giờ bắt đầu xuống ruộng cắt lúa ! Khi đó nhà nghèo, năm tuổi là thể cắt ba bụi .”

 

Thôn dân xong, sôi nổi khen ngợi: “Thật , còn tưởng rằng lão phu nhân là con nhà phú quý.”

 

“Lão phu nhân quý khí, nghĩ tới khi còn nhỏ cũng từng trải qua ngày tháng khổ cực.”

 

, lão phu nhân chính là xuất gia đình giàu , giống từng chịu khổ.”

 

……

 

“Khổ a, khổ đến rễ cây cũng từng ăn, băng thiên tuyết địa cũng từng , sự phú quý đều là bôn ba lao lực hơn nửa đời , lấy mạng đổi lấy! C.h.ế.t hụt vài !” Hiên Viên lão phu nhân chuyện cùng thôn dân.

 

“Ha ha, lão phu nhân đùa ! Nhìn giống chút nào a!”

 

“Lời đều là thật, khi còn nhỏ nơi nơi chiến loạn, ngày lành.”

 

“Nói cũng , khi đó lo lắng hãi hùng, màn trời chiếu đất, ăn đủ no, c.h.ế.t nhiều , suýt chút nữa tưởng sống nổi nữa.” Có ông lão lớn tuổi xong tràn đầy cảm xúc.

 

“Khi đó thật sự khổ, t.h.ả.m khổ, may mắn hiện tại thiên hạ thái bình.”

 

Trưởng thôn nhân cơ hội cổ vũ bà con: “Chứng tỏ con a, vô hạn khả năng, chỉ cần nỗ lực phấn đấu, vinh hoa phú quý đều mộng! Nhìn xem, năm nay, lương thực trong nhà phỏng chừng ăn hết!”

 

“Ha ha, sai! Trưởng thôn đúng!”

 

“Trưởng thôn miệng vàng lời ngọc, về chúng đều cơm no áo ấm!”

 

“Cơm no áo ấm!”

 

“Ăn no mặc ấm!”

 

“Lương thực đầy nhà!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-406.html.]

“Thóc lúa đầy kho!”

 

“Hàng năm dư lương thực!”

 

……

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Thôn dân một câu một câu tự phát những lời cát tường khác .

 

Mọi những bông lúa nặng trĩu, cánh đồng lúa vàng rực rỡ , trong lòng cũng nóng rực, trong mắt rưng rưng lệ.

 

Trừ những Nhược gia thuê, nhiều trong thôn cần tiền cũng tới hỗ trợ.

 

Chỉ vì cái họ gặt là lúa, mà là hy vọng, là sự no ấm cho con cháu đời đời sinh sôi dứt.

 

Nhìn ánh nước trong mắt , hy vọng sinh tồn hèn mọn nhất của họ, Hiên Viên lão phu nhân lén lấy tay lau nước mắt.

 

Hiên Viên lão phu nhân cảm thấy sống đến ngày thấy nước Hiên Viên phồn vinh hưng thịnh, dân chúng cơm no áo ấm, chỉ mong sinh thời thể thấy tai hoạ ngầm của tiền triều diệt trừ, thiên hạ thái bình là c.h.ế.t cũng tiếc.

 

thấy ánh lệ lấp lánh trong mắt , bông lúa mắt, bông lúa nặng trĩu như thế bà sống mấy chục năm từng thấy, năng suất ít nhất gấp đôi.

 

Trăm năm gặp tiên đế, bà thể kiêu ngạo mà với ông , nước Hiên Viên chắc là thịnh thế phồn vinh, nhưng dân chúng về tuyệt đối lo thiếu ăn!

 

Vùng phủ Thái Bình , bà tuyệt đối biến nó trở thành kho lúa của nước Hiên Viên!

 

Hàn lão cũng những hy vọng hèn mọn nhất của thôn dân cho chấn động sâu sắc.

 

Lời chúc tụng ông thường phần lớn là tiền đồ như gấm, quan vận hanh thông, từng bước thăng chức, bình bộ thanh vân, phú quý an khang, như ý cát tường hoặc là đỗ cao Trạng Nguyên, tiến sĩ cập , thuận buồm xuôi gió...

 

Hóa , cái mà dân chúng thực sự cầu mong nhiều, chỉ là ăn no mặc ấm mà thôi.

 

Hàn lão đột nhiên cảm thấy, mấy chục năm cuộc đời ông, dốc lòng nghiên cứu học vấn, bồi dưỡng nhân tài vô , học trò khắp thiên hạ, quan viên trong triều phần nhiều là học sinh của ông.

 

Vốn tưởng rằng ông đối với triều đình, đối với bá tánh cũng coi như là cống hiến.

 

Hiện tại xem chỉ thường thôi, còn bằng một hạt thóc.

 

Buồn , đáng tiếc đáng thương!

 

Hàn lão càng thêm quyết tâm một quyển sách nông học thật diện!

 

 

Loading...