“Không , mỗi một thư phòng trong thành đều hỏi , đều , cũng bán.”
Nhược Thủy trầm mặt: “Chúng đây là tính kế .”
Nhược Xuyên cũng đoán , thư phòng bọn họ bán sách chạy, gần đây các thư phòng khác đều ế ẩm, phỏng chừng là liên hợp đối phó bọn họ.
Nhược Hải lúc cũng , xong lời ba , trong lòng dâng lên một ngọn lửa: “Huyện thành thì phủ thành, phủ thành thì huyện khác. Ngày mai chúng chia mua, cũng tin là mua giấy.”
Nhược Thủy cùng Nhược Giang là sách, đối với xưởng giấy hiểu nhiều hơn Nhược Hải – ở trong quân doanh.
Nhược Thủy: “Phỏng chừng nơi khác cũng mua giấy . Nước Hiên Viên tuy rằng nhiều nơi xưởng giấy, nhưng xưởng giấy đều do hai đại thế gia mở, nếu họ cố ý , thì chúng ở huyện Sa Khê mua , ở huyện khác cũng đừng hòng mua .”
Nhược Giang: “Thư phòng cũng , thư phòng thường thể mở, mấy thư phòng trong huyện chúng ở huyện khác cũng chi nhánh, đều là do thế gia đại tộc mở. Bọn họ liên thủ đối phó chúng , chúng khả năng mua giấy.”
Nhược Hải nhíu mày, cũng hỏi câu ngu ngốc như “ bây giờ”.
Nhất thời mấy đều trầm mặc nghĩ cách.
Nhược Thủy: “Ngày mai về thôn một chuyến.”
Nhược Giang: “Về thôn gì?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Xuyên: “Về thôn tìm Huyên Bảo a! Không Huyên Bảo từng mơ thấy cách giấy .”
Nhược Hải mắt sáng lên: “ , tìm Huyên Bảo!”
Nhược Giang: “.”
Tuy rằng... nhưng là...
Hắn cảm thấy lý!
Huyên Bảo chừng liền mơ thấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-416.html.]
Nhược Xuyên quyết định: “Ngày mai cùng đại ca, nhị ca, tam ca vẫn cứ phủ thành và huyện khác xem , tứ ca về thôn tìm Huyên Bảo.”
Ngày hôm qua con sốt nên nghỉ học. Thấy trong lớp mỗi ngày đều vài bạn xin nghỉ ốm, bắt đeo khẩu trang học mà vẫn tránh khỏi.
Ngày hôm , trời hửng sáng, Nhược Thủy liền về tới thôn.
Cửa thành mở liền khỏi thành, một đường chạy về.
Bà Lôi cũng mới cho gia súc ăn xong ở hậu viện.
Hiện tại gia súc trong nhà nhiều, hơn nữa mỗi loại cách cho ăn khác , dọn phân, cho dù bà Lôi ngày nào cũng dậy từ lúc trời sáng thì cũng bận rộn đến tảng sáng mới xong việc.
Bà Lôi là một bà chồng , thương con dâu nên giành hết mấy việc bẩn thỉu . Đương nhiên bà cũng thích , bà thích gia súc trong nhà đông đúc, thích chăm sóc chúng thật .
Có đôi khi Lưu thị cùng Giang thị rảnh rỗi cũng dậy sớm giúp, nhưng bà Lôi đều cho, đặc biệt là từ khi nhà mở thư phòng, hai con dâu bận rộn in sách.
Việc chăm sóc vườn rau và gia súc trong nhà, bà Lôi bao trọn gói.
Ruộng nương bây giờ quá nhiều, việc cỏ, bón phân, dẫn nước đều thuê , bà Lôi chỉ cần thỉnh thoảng kiểm tra xem là .
Bà Lôi thấy con trai mồ hôi đầy đầu xông sân, trong lòng lộp bộp một chút: “Lão tứ, con về đây? Xảy chuyện gì?”
“Không việc gì, con tìm Huyên Bảo.” Nói xong liền về hướng phòng .
Bà Lôi vội ngăn : “Huyên Bảo tối qua ngủ với . Con đừng vội, thế dọa con bé sợ đấy, Huyên Bảo còn dậy .”
Bà Lôi kéo con trai : “Chuyện gì thế? Có chuyện gì cũng thể nghĩ cách giải quyết, gấp cái gì!”
Bà Lôi sóng gió gì từng trải qua, một nuôi nấng mấy đứa con trai, nuôi dạy chúng thành những hiếu thuận hiểu lý lẽ, thậm chí tiền đồ, điều dễ dàng chút nào.
Lời bà , Nhược Thủy liền bình tĩnh : “Thư phòng nhắm , mua giấy để in sách. Nếu trong vòng nửa tháng in đủ hai vạn quyển giao cho ba cái thư viện, đền 1500 lượng.”
Bà Lôi liền hiểu: “Chúng mua thì tìm khác mua giúp. Không bán cho chúng , chẳng lẽ bán cho khác ? Vậy bọn họ còn ăn gì nữa? Ta với Hiên Viên lão phu nhân, nhờ bà tìm mua giúp, bà quen rộng. Con đừng đ.á.n.h thức Huyên Bảo, trẻ con ngủ nhiều một chút mới lớn . Đều lớn đầu , gặp chuyện còn chạy về tìm một đứa bé gì?”