“Hiên Viên ca ca, còn cây nữa! Cây cũng !”
“Hiên Viên ca ca, đây nè! Chỗ hai cây! Cũng chặt !”
“Hiên Viên ca ca...”
Thanh âm tiểu cô nương thanh thúy, linh khí phiêu dật, dụ dỗ ít chim chóc trong rừng tới hót vang cùng nàng.
Tiếng chim hót uyển chuyển, tự thành khúc nhạc êm tai mê .
Hiên Viên Khuyết chỉ cảm thấy đám chim thật ồn ào!
Hắn cầm d.a.o chẻ củi, c.h.é.m một đao xuống cây trúc xanh, “Rắc” một tiếng, cây trúc non xanh biếc theo tiếng ngã xuống, thanh âm chẻ tre sát khí lẫm lẫm, dọa chim chóc trong rừng bay tứ tung!
Thế giới yên tĩnh trở , chỉ còn tiếng ngọt ngào của bông hoa nào đó.
Lũ chim chóc sát khí của nào đó dọa chạy mất, cả cánh rừng lập tức trở nên yên tĩnh. Nhược Huyên nhịn : “Hiên Viên ca ca, dọa chạy chúng nó gì? Muội còn định lát nữa bắt mấy con bồ câu non, ăn bồ câu nướng.”
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt đáp: “Quá ồn, lát nữa sẽ nướng cho ăn.”
Tiếng lũ chim chóc chiêm chiếp ầm ĩ khiến giọng của nàng cũng yếu ba phần.
Nhược Huyên liền , đuổi thì đuổi !
Nghe tiếng gió thổi xào xạc qua rừng trúc cũng thú vị.
Nhược Huyên tung tăng chạy nhảy trong rừng trúc, tìm kiếm những cây trúc thích hợp.
Nửa canh giờ , Hiên Viên Khuyết chặt một đống trúc non.
Sau khi chặt xong, Hiên Viên Khuyết thuận tay niệm một cái tiên quyết. Ngay đó, lòng đất từng cây măng tiên thi đội đất chui lên, mọc cao đến nửa mới ngừng .
Hắn thấy một gốc dâu tây dại mới mọc vài cái lá, liền xổm xuống, bàn tay nhỏ nắm lấy phiến lá non. Cây dâu tây dại lớn nhanh như thổi với tốc độ mắt thường thể thấy , nở hoa, kết quả, chín mọng.
Hiên Viên Khuyết hái những quả dâu tây đỏ rực xuống, biến một cái rổ nhỏ đựng , tới mặt Nhược Huyên đang bên cạnh, đặt xuống mặt nàng bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-420.html.]
“Dâu tây ở ?” Nhược Huyên tít mắt, nhặt một quả to nhất, đỏ nhất từ trong rổ, chạy tới đưa cho Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca ăn !”
“Không cần.” Hiên Viên Khuyết cầm lấy d.a.o rựa, bắt đầu chặt những cây trúc non đốn hạ thành hai đoạn, chẻ .
“Ăn mà! Ngửi thôi thấy thơm .” Nhược Huyên đưa tới bên miệng , quả dâu tây chạm môi .
Hiên Viên Khuyết bất đắc dĩ há miệng c.ắ.n một miếng, buông cây trúc trong tay xuống, đang định đưa tay đón lấy nửa còn thì Nhược Huyên nhét nốt nửa quả dâu tây miệng .
Hiên Viên Khuyết: “...”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hương vị thơm ngọt của dâu tây tràn ngập trong miệng, ngọt đến mức đôi mắt Nhược Huyên sáng lấp lánh: “Ngon quá! Ngon hơn nhiều so với loại ủ chín!”
Nhược Huyên cầm lấy một quả khác đút cho Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca, cũng ăn .”
Hiên Viên Khuyết đưa tay định đón, Nhược Huyên liền tránh tay : “Huynh c.ắ.n một miếng, còn ăn, chóp dâu tây là chỗ ngon nhất.”
Đáy lòng Hiên Viên Khuyết như thứ gì đó chạm nhẹ, liếc đôi mắt chân thành của nàng, còn sáng hơn cả bầu trời đầy .
Hắn lắc đầu, đẩy tay nàng : “Ta thích ăn, ăn .”
Hắn xưa nay thích đồ ngọt, nhưng nàng thích.
Người thích ăn đồ ngọt như nàng, đem phần chóp dâu tây ngọt nhất nhường cho ăn.
Hắn cúi đầu tiếp tục chặt đống trúc non, chia thành hai nửa.
Nhược Huyên thấy ăn liền chạy về bên tảng đá, xuống, ăn những quả dại do nào đó ủ chín, nào đó chặt đôi cây trúc chẻ .
Tiếng chẻ tre thanh thót lọt tai, thật êm đềm.
Nhược Huyên ăn xong dâu tây, thấy thì rục rịch tay chân: “Hiên Viên ca ca, là nghỉ ngơi một chút , để cho!”
“Không cần.” Hiên Viên Khuyết thẳng thừng từ chối.
Bông hoa lúc nãy mới bắt đầu còn hứng chí bừng bừng đòi chặt trúc, kết quả nhát d.a.o đầu tiên suýt chút nữa c.h.é.m cái chân voi nhỏ của nàng.
Nếu chằm chằm, dùng linh lực che chở, thì chữa thương cho nàng .