Lưu chưởng quầy nhịn : “Được, các vị về gọi tới !”
Ba vội vàng rời .
~
Lưu chưởng quầy khi trở về hậu viện phục mệnh, kể lời đối phương một .
Mấy đều .
Nhược Giang: “Đáng đời!”
Nhược Hà: “Mọi xem đối phương tới trả nốt bạc còn chở sách ? Mấy ngàn lượng cũng con nhỏ.”
Nhược Hải: “Sẽ chở thôi, đều thanh toán một ngàn lượng tiền đặt cọc, khả năng bạch bạch tiện nghi cho chúng . Đối phương xưởng giấy kiếm bạc như nước mỗi ngày, gia to nghiệp lớn, mấy ngàn lượng chắc để mắt.”
Nhược Thủy: “Chưa chắc, nếu chở hết về thì trả chúng mấy ngàn lượng. Bọn họ phỏng chừng vui lòng lợi cho chúng . Có mấy ngàn lượng , chúng đều thể mở thêm mấy cái thư phòng ở các thành trì khác .”
Mấy ngàn lượng con nhỏ, cho dù là thế gia cũng là một khoản tiền lớn. Nếu một bỏ , đối với những thế gia sa sút thì cũng đủ để thương gân động cốt.
Nếu tới chở về, thì tổng cộng 1500 lượng bọn họ giao đó liền một trở .
Sách , 1500 lượng cũng mất trắng, thể tổn thất t.h.ả.m trọng.
Rốt cuộc 1500 lượng cũng ít.
Nếu Nhược gia mua giấy, in hai vạn cuốn sách , bồi thường 1500 lượng, đối với bọn họ mà cũng thật sự là tai họa ngập đầu, táng gia bại sản.
Nhược Xuyên : “Mặc kệ bọn họ chở chở về, chúng đều lỗ. Tốt nhất là chở về, mấy ngàn lượng, xưởng giấy liền thể xây lên.”
“1500 lượng cũng thể xây một cái xưởng giấy nhỏ hơn chút.”
Nhược Thủy: “Không 1500 lượng thì tiền mua giấy còn thanh toán xong .”
Mấy xe ngựa giấy lớn, loại giấy Liên Sử đắt nhất, riêng tiền mua giấy tốn 780 lượng.
~
Vấn đề của Nhược Huyên, cũng là vấn đề của đối phương.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-423.html.]
Đối phương Văn Uyên Thư Phòng thể giao đúng hạn hai vạn cuốn sách, tức giận đến mức lật tung cả bàn!
“Tra! Điều tra rõ cho rốt cuộc là kẻ nào bán giấy cho của Văn Uyên Thư Phòng? Nếu để , về giấy của xưởng chúng một tờ cũng bán cho kẻ đó.”
Mấy xe ngựa giấy lớn thành, lính thủ thành tuyệt đối , việc cũng khó tra.
Đến chạng vạng, của đối phương liền tra là ai đưa giấy cho Văn Uyên Thư Phòng.
Sáng sớm hôm , phu t.ử của ba thư viện liền ngoan ngoãn tới giao bạc, chở hai vạn cuốn sách .
Đắc tội nổi!
Không tốn mấy ngàn lượng mua sách của đối thủ, tăng thêm thực lực cho đối thủ, nhưng cũng .
Hoàn đắc tội nổi!
Nhược Xuyên: “Ta về nhà một chuyến báo tin cho nương và Huyên Bảo bọn họ, tiện thể thanh toán tiền mua giấy.”
Mấy tự nhiên ý kiến.
Đến đây, hai vạn cuốn sách cuối cùng cũng bán , kiếm lời mấy ngàn lượng!
Quả thực giống như mơ!
Hơn hai tháng , tờ giấy Liên Sử trắng tinh như tuyết đầu tiên rốt cuộc cũng Nhược Huyên bóc xuống từ tường phơi giấy mới xây.
Hiên Viên lão phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy trắng mịn màng như lụa: “Giấy còn hơn giấy của hai nhà !”
Lôi bà t.ử gật gật đầu: “Đâu chỉ là ! Quả thực hơn quá nhiều! Không còn tưởng rằng là lụa .”
Ngọc Hoa cô cô : “Giấy lò, của hai nhà chỉ sợ luống cuống .”
Cổ chưởng quầy: “Ha ha, còn , tuyệt đối hoảng hơn so với lúc mua hai vạn cuốn sách!”
Nhược Huyên cao hứng : “Mau chóng đưa giấy tới thư phòng bán, cho bọn họ càng hoảng sợ hơn!”
Hiên Viên lão phu nhân : “Đừng vội, tiên thương lượng giá giấy .”
Nhược Huyên gật gật cái đầu nhỏ: “ , còn định giá. Giấy của xưởng chúng thể giống giá cả của mấy loại giấy bên ngoài, quá đắt, chẳng mấy mua nổi. Vì giấy quá đắt mà các ca ca của con luyện chữ đều luyến tiếc dùng giấy, chỉ bàn cát hoặc là dùng bút lông chấm nước lên mặt bàn.”