Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 439

Cập nhật lúc: 2025-12-10 15:48:09
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thế là từ ngày thứ hai trở , mỗi ngày khi trời mới sáng, thư phòng liền tới xếp hàng mua giấy.

 

Mà thanh danh nhân nghĩa của Văn Uyên Thư Phòng cũng truyền khắp các thư viện lớn.

 

Hiện tại nhiều học sinh đều về mua sách, mua văn phòng tứ bảo, chỉ nhận chuẩn Văn Uyên Thư Phòng.

 

~

 

Tin tức giấy Liên Sử thượng đẳng của Văn Uyên Thư Phòng một đao chỉ 70 văn nhanh liền truyền tới tai gia chủ hai đại thế gia giấy.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Hai vị gia chủ trong tay cầm một tờ giấy, tức giận đến mức nổi trận lôi đình!

 

Giấy Liên Sử so với giấy Liên Sử thượng đẳng của xưởng giấy bọn họ còn hơn vài phần, Văn Uyên Thư Phòng bán 70 văn một đao?

 

Đây là cần kiếm bạc cũng chèn ép hai đại xưởng giấy của bọn họ xuống a!

 

Quả thực buồn !

 

Gia chủ của xưởng giấy Dư thị và xưởng giấy Hình thị đều thư thông báo xuống , sai đến dằn mặt cái xưởng giấy mới mở một chút, nhắc nhở đừng mà phá hỏng quy củ.

 

Người phái , hai nhà hẹn cùng hành động, ai nấy đều mang theo dụng cụ, tính toán tiên sẽ đến oai phủ đầu, trực tiếp đập nát đồ đạc bên trong xưởng giấy.

 

Một đám hùng hổ, giơ cuốc, vác đại đao, tới cổng lớn của xưởng giấy.

 

Hôm nay Nhược Huyên chế tạo một đống mỹ phẩm dưỡng da mới dùng cho mùa đông, khác với loại kem dưỡng dùng cho mùa hè và mùa thu đó, nàng đang tìm Hiên Viên Khuyết để thử nghiệm hiệu quả.

 

Hiên Viên Khuyết thấy Nhược Huyên bưng một khay đầy chai lọ hũ bình, trong lòng liền rợn tóc gáy!

 

Lại tới nữa!

 

Lại tới nữa !

 

Nàng bưng một đống chai lọ tới!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-439.html.]

Hắn lập tức phắt dậy, với Nhược Huyên: “Có đến gây phiền phức cho xưởng giấy, xem thử!”

 

Nói xong, đầu tiên đợi Nhược Huyên mà trực tiếp bỏ chạy.

 

Tấm lưng thuyết minh một cách hảo thế nào gọi là bỏ của chạy lấy , chạy trối c.h.ế.t!

 

Vụt một cái liền biến mất ở phía chân trời.

 

Cửu Thiên Chiến Thần khi đối mặt với ngàn vạn ma binh thần tướng nay đều mặt đổi sắc, chứ đừng đến chuyện chạy trốn t.h.ả.m hại thế !

 

Nhược Huyên nào đó xách quần, bước chân hoảng loạn, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ tinh biến mất mắt, nàng chớp chớp đôi mắt to mê , vẻ mặt đầy khó hiểu: Xưởng giấy rốt cuộc gặp phiền toái lớn đến mức nào ?

 

Đến Hiên Viên Thần Quân cũng sợ tới mức tụt cả quần!

 

Nàng vội vàng đặt cái khay trong tay xuống: “Hiên Viên ca ca, đợi với!”

 

Vị Thần Quân nào đó xa, thấy tiếng gọi thâm tình của đóa hoa nào đó, liền chạy đến mức đế giày cũng bốc khói!

 

Ngoài cửa xưởng giấy

 

Thủ vệ của xưởng giấy là một ông lão trong thôn, đều gọi ông là lão Hà.

 

Chân cẳng lão Hà thuận tiện, con trai và con dâu trong nhà chê ông việc nặng tốn cơm tốn gạo. Một lớn tuổi sống một trong gian nhà nát, ăn đủ no mặc đủ ấm. Nhược Huyên cố ý để ông đến gác cổng, kiếm chút bạc tự nuôi sống bản .

 

Hiên Viên lão phu nhân ông năm xưa đ.á.n.h giặc, thương tích đầy để di chứng, tuổi già chân tật nên mới bất tiện, tiền chạy chữa nên ngày càng nghiêm trọng. Bà hai lời liền đồng ý để ông đến gác cổng cho xưởng giấy.

 

Công việc nhẹ nhàng đơn giản, mỗi ngày chỉ cần canh giữ ngoài cửa xưởng giấy là , còn bao ăn bao ở. Hiên Viên lão phu nhân còn cố ý cho xây một dãy nhà ngay ngoài cổng xưởng, chia cho ông hai gian, một gian để ông sinh hoạt thường ngày, một gian để ông trực gác.

 

Lão Hà đột nhiên thấy nhiều mang theo vũ khí tới cổng lớn xưởng giấy như , trong lòng cũng thót lên một cái!

 

lão Hà là từng chiến trường, từng trải qua sóng gió, hơn nữa tấm bảng hiệu treo đầu cổng xưởng giấy quá mức trọng lượng!

 

Nếu nó rơi xuống, thể đè c.h.ế.t cửu tộc của đám !

 

Cho nên ông chỉ thót tim một chút, đó nửa điểm cũng hoảng hốt!

 

 

Loading...