Lôi bà t.ử : “Huyên Bảo, đây là Trương bà bà.”
Nhược Huyên ngọt ngào gọi một câu: “Trương bà bà ạ.”
“Ai da, miệng thật ngọt, Trương bà bà nhé, hôm nào sẽ mối cho cháu mấy bá nương cùng thím thật .” Trương bà mối cao hứng rời , chỉ vì hôm nay bà Lôi bà t.ử động lòng.
Cũng , cha nào thể buông bỏ con cái, đều hy vọng con sống , bên cạnh chăm sóc.
Có con trai mong con trai cưới hiền thê lương mẫu, con gái mong con gái gả cho chồng chăm sóc, lạnh nóng.
Đều rầu thúi ruột, cho nên bà nghề bà mối cũng tận lực tìm hiểu rõ ràng nhân phẩm hai bên, còn tình huống gia đình mới mai.
Đặc biệt là mai cho nhà gái, nữ t.ử gả chồng như thứ hai đầu thai, đừng đẩy hố lửa.
Bà mối, mười đôi thì chín đôi là lương duyên, phu thê hòa thuận , bởi mỗi năm tết đến bà đều nhận nhiều quà cáp của các gia đình, đều là cảm nhớ bà se duyên cho một mối hôn sự .
Bà tuy rằng kiếm tiền mai, nhưng cũng tiền nào cũng kiếm.
Chờ Trương bà mối , Lưu thị cùng Giang thị đều .
Hai chị em dâu kích động hỏi Huyên Bảo: “Huyên Bảo, con mới đại bá Bách phu trưởng hả?”
Lôi bà t.ử cũng khẩn trương hỏi: “Mau xem đầu đuôi thế nào.”
Vì thế Nhược Huyên liền kể chuyện Nhược Hải ở tân binh tỷ thí dũng vô địch giành mấy cái hạng nhất một cách sinh động như thật.
“... Con những binh lính đó Bách phu trưởng của Phi Yến Quân, đặt ở quân doanh, mặt binh lính bình thường thì oai phong ngang ngửa Thiên phu trưởng đó!” Cuối cùng, Nhược Huyên bổ sung một câu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lôi bà t.ử cao hứng đến chảy cả nước mắt: “Lần yên tâm , chờ mấy nó đều cưới vợ, thật là c.h.ế.t cũng nhắm mắt!”
Lưu thị vội : “Nương, cái gì thế? Đại bá cùng các chú cưới vợ còn nhờ giúp đỡ trông cháu nữa chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-469.html.]
Giang thị cũng : “ ! Cái nhà thể rời xa nương .”
Nhược Huyên thấy Lôi bà t.ử cưới vợ cho đại bá như liền : “Nội ơi, là để con giúp đại bá xem cô nương mà Trương bà bà thích hợp nhé.”
Lôi bà t.ử đối với Huyên Bảo chính là sủng ái và dung túng giới hạn: “Được, nếu Huyên Bảo thích, đại bá con nhất định cũng sẽ thích.”
Bà vẫn là tin tưởng ánh mắt của bảo bối cháu gái.
Lúc trong nhà thuê đều là Huyên Bảo xem qua, lúc nhiều tới xin việc, đều là Huyên Bảo thuê ai thì thuê đó, thuê là thuê.
Hiện tại những trong nhà ai nấy đều vô cùng cần mẫn thật thà, việc gian dối trách nhiệm, hơn nữa công lâu như cùng việc đều mâu thuẫn gì, ở chung , vô cùng bớt lo.
Cho nên Lôi bà t.ử thực tin tưởng ánh mắt của Nhược Huyên.
Bà hỏi Huyên Bảo đối phương là , Huyên Bảo là trực giác.
Cái trực giác thật .
Lưu thị Huyên Bảo tuyển vợ cho đại bá, vội bế con gái lên dỗ dành: “Huyên Bảo, đại bá cưới vợ để đại bá tự chọn, đại bá chọn thích vợ, như đại bá mới thể sống hạnh phúc.”
Nhược Huyên gật đầu: “Con , con nhất định chọn cho đại bá mà đại bá thích.”
Lưu thị: “...”
Nàng , con chọn chính là con thích, là đại bá thích ? Không chừng đại bá nàng vì nàng thích, liền gật đầu cưới luôn chứ.
Rốt cuộc mấy vị thúc bá trong nhà sủng ái Nhược Huyên đến mức nào nàng rõ, quả thực là cầu ước thấy.
Lôi bà t.ử lão tứ tức phụ lo lắng cái gì, bà : “Huyên Bảo chỉ là hỗ trợ xem thôi, con cần lo lắng. Việc trong lòng hiểu rõ, sẽ tìm hiểu kỹ càng, dù cũng vội. Đại ca con hiện tại tâm tư cưới xin, hơn nữa nó mới trở quân doanh Bách phu trưởng, phỏng chừng càng thêm tâm tư và thời gian.”
Dù mấy năm trong nhà nghèo, hôn sự của mấy đứa con trai trì hoãn, ngại trì hoãn thêm mấy năm.