Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 476

Cập nhật lúc: 2025-12-11 10:32:03
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hà Hạnh Hoa thời gian quá nhiều với nhà: “Cha , con giúp hai bà cháu họ đào d.ư.ợ.c liệu đây! Con cầm cái cuốc nhé.”

 

Hà phụ cảm thấy giúp hái t.h.u.ố.c một buổi chiều mà lấy một con gà rừng và một con thỏ hoang thì đối phương quá thiệt thòi. Một con thỏ hoang giá trị hơn một trăm văn, gà rừng cũng đáng hai ba mươi văn. Ông với con trai: “Đại Lâm, con cũng giúp hái t.h.u.ố.c . Chỗ giao cho cùng con là .”

 

Hà Hạnh Hoa xong cũng ý kiến, dù hố trồng cây đều đào xong .

 

Vì thế hai chị em cùng vác cuốc vội vàng chạy tới chỗ hai bà cháu Nhược Huyên để đào Ngũ chỉ mao đào.

 

Hà Hạnh Hoa trở chỗ Nhược Huyên, giải thích: “Bà bà, cha cháu hai cho cháu một con thỏ và một con gà là cháu quá hời , nên bảo cháu cũng tới giúp một tay.”

 

Lôi bà t.ử còn thể gì? Trong lòng bà cũng vui mừng, như chứng tỏ gia đình thật thà lương thiện. Nếu lão đại cũng ưng ý đối phương, kết thông gia với như cũng thoải mái hơn chút.

 

Tuy rằng bát tự còn một nét, nhưng Lôi bà t.ử vẫn cao hứng khi nhà họ Hà tới giúp hái thuốc. Tiếp xúc cả một buổi chiều, đại khái thể tính tình hai chị em.

 

Tính tình con cái thường chịu ảnh hưởng từ cha , như thế cũng thể suy đoán tính tình cả nhà thế nào.

 

Huyên Bảo thật là một đứa bé lanh lợi, nghĩ cái cớ lên núi hái t.h.u.ố.c thế chứ!

 

Bởi vì một con gà rừng và một con thỏ hoang, hai chị em kiên quyết để Lôi bà t.ử và Nhược Huyên động tay. Hai chị em liên thủ, trực tiếp đào hết gốc Ngũ chỉ mao đào lên.

 

Tiếp theo Nhược Huyên chỉ , bọn họ liền đào đó.

 

Một buổi chiều, Ngũ chỉ mao đào đào 50-60 cân, Thổ phục linh đào bảy tám chục cân, các d.ư.ợ.c liệu khác cũng hái mấy chục cân.

 

Hai chị em cũng gần chân núi nhiều d.ư.ợ.c liệu như !

 

Ngày thường cũng lên núi hái thuốc, chẳng lẽ mắt những đó đều ?

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Nếu vài loại d.ư.ợ.c liệu hai chị em nhận , bọn họ đều nghi ngờ hai bà cháu đang hái lung tung.

 

Bất quá, nghĩ đến việc bọn họ hầu như ngày nào cũng lên núi mà cũng phát hiện những cây Ngũ chỉ mao đào và Thổ phục linh , thì cũng còn thấy lạ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-476.html.]

 

Trong khi hai chị em sức đào d.ư.ợ.c liệu, Lôi bà t.ử cũng hỏi thăm rõ ràng tông ti họ hàng mười tám đời nhà họ Hà.

 

Hơn nữa cách hai chị em việc và ở chung, bà cảm thấy gia đình thể kết .

 

Lôi bà t.ử vui đến quên cả trời đất, Nhược Huyên cũng vui quên trời đất khi đào trứng chim, chỉ là sắc trời còn sớm.

 

Lôi bà t.ử phản ứng liền : “Không ngờ núi nhiều d.ư.ợ.c liệu thế, hôm nay hái đủ , thật sự quá cảm ơn hai chị em các cháu, chúng xuống núi thôi!”

 

Cộng cũng hơn 100 cân d.ư.ợ.c liệu chứ ít gì!

 

Hà Hạnh Hoa đó chạy về nhà lấy hai cái bao tải tới đựng. Hai chị em bọn họ thể giúp gánh xuống núi, nhưng một già một trẻ về nhà đây?

 

Nàng liền : “Bà bà, nhà hai ở thôn nào? Nhiều d.ư.ợ.c liệu thế , bọn cháu giúp bà gánh xuống núi, mượn chiếc xe bò để cháu đưa hai về nhà nhé!”

 

Lôi bà t.ử : “Không cần , con trai sẽ đến đón, chắc nó đang đợi ở cổng thôn ! Các cháu giúp đưa d.ư.ợ.c liệu đến cổng thôn là .”

 

Lôi bà t.ử lúc mới nhớ tới bà hẹn với lão tam một canh giờ sẽ chờ ở cổng thôn, chắc giờ sốt ruột lắm .

 

Lúc giọng Nhược Hà từ chân núi truyền đến: “Nương, Huyên Bảo! Nương, Huyên Bảo ơi!”

 

Nhược Huyên vội lớn tiếng trả lời: “Tam bá! Chúng con ở đây!”

 

Nhược Hà thấy tiếng đáp , chạy vội lên, thấy hai bà cháu bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhược Hà đợi ở cổng thôn hơn nửa canh giờ, yên tâm liền trong thôn tìm .

 

Không ngờ hỏi thăm hầu như từng nhà cũng tìm thấy, chỉ một thấy hai bà cháu lên núi.

 

Hắn cũng chẳng màng đến xe ngựa, để ở chân núi liền chạy lên tìm .

 

 

 

Loading...