“Quá trơ trẽn! Nhớ năm xưa Nhược gia gặp nạn, chuyện xui xẻo liên tiếp xảy , Nhược Hải cũng đổ bệnh. Khi đó Nhược Chu mới mấy tuổi đầu? Mới cao đến đùi bà chứ mấy! Lúc bà bỏ , Nhược Chu ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cầu xin bà đừng , đừng bỏ rơi nó, mà bà nhẫn tâm đẩy ngã Nhược Chu, lòng bàn tay thằng bé trầy xước hết cả. Sau đó ngày nào Nhược Chu cũng cửa thôn chờ về, chờ hơn một năm trời mới hết hy vọng! Người đàn bà quá nhẫn tâm!”
“Vừa nhẫn tâm ích kỷ, lúc nào cũng chuyện bỏ chồng bỏ con. Hiện tại Trương gia gặp đại nạn, bà giở trò cũ, bỏ chồng bỏ con nữa!”
“Phi, đồ hổ!”
Bá tánh vây xem xung quanh xong đều nhịn mà hùa theo mắng chửi. Người nào trong tay rác rưởi đều nương tay mà ném về phía Chu thị.
Thế là Chu thị chốc chốc vỏ chuối ném trúng, chốc chốc dính lõi táo, thậm chí còn mấy bà lão nhổ nước bọt .
Chu thị ôm đầu hét lớn: “Ta ! Ta nỗi khổ tâm! Các hươu vượn...”
Nha sai dân làng kể cũng khinh thường Chu thị mặt. Loại đàn bà , ai cưới đó xui xẻo!
Khổ tâm? Có thể nỗi khổ tâm gì chứ? Chẳng là chịu khổ nổi nên lóc, chê nghèo yêu giàu, ích kỷ tư lợi, bạc tình bạc nghĩa ?
Chu thị cùng nhà họ Trương nha sai áp giải .
Nhược Chu thấy thì vui vẻ, lập tức bế bổng nàng lên: “Huyên Bảo tới đây?”
“Đi mua thức ăn, tiện thể đón đại ca.” Nhược Huyên thật hôm nay Trương gia xét nhà nên đến xem náo nhiệt.
Nhược Chu , đó chào hỏi thôn trưởng và mấy dân trong thôn vô cùng lễ phép.
Dân làng đều nhiệt tình đáp , đồng thời trong lòng cảm thán, con cái nhà họ Nhược dạy dỗ thật , đứa nào cũng hiểu chuyện, giữ lễ nghĩa, hề vì trong nhà phú quý mà coi thường trong thôn.
Lúc nghèo khó thì kiêu ngạo xu nịnh, lúc phú quý càng thêm nho nhã lễ độ.
Nhược Chu hỏi Nhược Huyên: “Huyên Bảo cùng đại ca về nhà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-515.html.]
Thôn trưởng : “Huyên Bảo, cháu cùng đại ca về ! Chúng mua xong đồ ăn sẽ về .”
Nói thật, mang theo bé gái phúc hậu như Huyên Bảo thành, bọn họ áp lực lớn lắm! Chỉ sợ lỡ cẩn thận Huyên Bảo mìn bắt cóc mất, lúc đó tìm một quận chúa đền cho Nhược gia.
Lôi bà t.ử cũng thật to gan, Huyên Bảo đòi theo bọn họ thành, bà cũng yên tâm để nàng theo. Hắn đem nỗi lo lắng , còn bảo Huyên Bảo thông minh, mìn bắt nổi . Gặp mìn khi còn cứu thêm nhiều đứa trẻ bắt cóc khác chứ.
Hắn còn thể gì nữa? Bởi vì Huyên Bảo quả thực từng cứu ít đứa trẻ bắt cóc. giúp khác trông con, vẫn cứ nơm nớp lo sợ.
Nhược Huyên cũng kiên trì, nàng vẫy tay chào tạm biệt thôn trưởng bọn họ.
Nhược Chu dắt Nhược Huyên ngoài thành thuê xe ngựa về. Nhược Huyên chỉ tiệm bạc : “Ca ca, chúng mua đồ.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Chu tưởng Huyên Bảo mua trang sức nên dẫn nàng .
Hiện tại mỗi tháng nãi nãi đều cho mười lượng bạc để chi tiêu ở thư viện, mấy thúc thúc mỗi đến thăm cũng cho vài lượng, tiền mừng tuổi dịp Tết cũng ít.
Ngày thường ở thư viện cũng nhận thêm một việc chép sách để kiếm bạc. Ở thư viện ngoại trừ ăn cơm thì gần như cần tiêu pha gì, tiền ăn tự kiếm cũng đủ, vì thế tích cóp gần 500 lượng bạc tồn kho.
Vào tiệm bạc mua đồ cho Huyên Bảo, chỉ cần "trấn điếm chi bảo" đắt đỏ, cảm thấy vẫn thể lo liệu .
Huyên Bảo tiệm bạc, liền chọn một chiếc vòng tay bạc, hơn nữa là kích cỡ lớn.
Nhược Chu hỏi: “Huyên Bảo mua vòng tay cho tứ thẩm ?”
Sinh nhật tứ thẩm hình như qua mà?
Nhược Huyên lắc đầu: “Không , mua cho đại bá nương.”
Nàng thấy nãi nãi, nương nàng, còn nhị bá nương đều chuẩn quà, nên nàng mới nhớ cũng cần chuẩn .
Nhược Chu cũng cảm thấy nên chuẩn một phần quà cho cha và kế.