lúc , bên trong truyền đến tiếng trẻ con , âm thanh chút yếu ớt.
Tim Trương Cười Lợi thắt . Sinh ?
Nghe tiếng to, chắc là con gái ?
Nàng nhịn ôm bụng ngoài.
Nhược Huyên canh bên ngoài nàng một cái, gì.
Nàng cánh cửa phòng sinh đóng chặt, liếc mắt về phía Trương Cười Lợi, giọng chút hả hê: “Nghe tiếng đứa bé yếu như mèo kêu , đại tẩu sinh con gái chứ? Con trai lúc sinh tiếng to lắm cơ!”
Trương bà t.ử hớt hải chạy , thấy câu thì bước chân loạng choạng, suýt ngã!
Lại là con gái ư?
Trương Thành Nghiệp cõng bà đỡ mồ hôi nhễ nhại chạy , vội đặt xuống: “Phu nhân đang sinh trong phòng, phiền đại nương mau xem giúp!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bà đỡ vững, gật đầu, định bước thì trong phòng truyền đến một tiếng trẻ con nữa, cũng yếu ớt như .
Bà vội vàng đẩy cửa .
Trương bà t.ử tiếng yếu ớt , y hệt như lúc mấy đứa cháu gái chào đời, lòng nguội lạnh.
Lại là con gái ?
Ông trời mắt! Sao cho bà một đứa cháu đích tôn?
Bà chỉ Trương gia tuyệt hậu thôi mà khó khăn đến thế?
Bà cả đời hành thiện tích đức, cũng gì chuyện , cháu trai?
Trương bà t.ử chỉ thấy chua xót, nước mắt trào .
Trương Thành Nghiệp đối với giới tính con cái cảm giác gì nhiều, giờ phút chỉ cầu mong vợ con bình an, những cái khác màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-521.html.]
Sinh con trai con gái đều là mệnh, ông trời cho nhận , thản nhiên chấp nhận là nhất.
Nghe thấy hai tiếng , Nhược Huyên : “Chúc mừng dượng cả, thông gia nãi nãi, tròn con vuông.”
Mắt Trương bà t.ử sáng lên: “Huyên Bảo thật chứ?”
Trương Cười Lợi khẩy: “Ngươi chắc chắn là mẫu t.ử bình an? Không là mẫu nữ bình an? Nếu là con trai thì nương ngươi ở trỏng reo lên !”
Nhược Huyên tức giận trừng mắt nàng : “Chắc chắn! Vô cùng chắc chắn! Đồ , dì thấy thất vọng lắm ? Rõ ràng dì ở trong phòng cầu xin ông trời phù hộ dì cả sinh một đôi con gái, dì còn dùng mười năm tuổi thọ của để nguyền rủa dì cả và dượng cả cả đời sinh con gái, sinh con trai thì nuôi !”
Trương Cười Lợi trừng lớn hai mắt, theo bản năng về phía Trương bà tử, định phủ nhận thì miệng thốt : “Sao ngươi ? Ta chính là bọn họ sinh con gái đấy.”
Nói xong, Trương Cười Lợi bịt chặt miệng. Trời ơi nàng toạc thế ? Nàng là con bé bậy, nàng cầu xin như thế.
Trương bà t.ử và Trương Thành Nghiệp đều thể tin nổi Trương Cười Lợi.
Đặc biệt là Trương bà tử, bà tức nổ phổi!
Bà chỉ một trai một gái, tự nhận đối xử với đứa con gái cực .
Lúc lấy chồng của hồi môn phong phú, đất ruộng cửa tiệm, cái sân nàng dọn ở hiện tại cũng là bà mua cho. Biết con rể học tốn kém, mỗi tháng bà còn lén cho bạc, để tránh nàng túng thiếu!
Vậy mà đứa con gái lưng chuyện gì?
Cầu xin dùng mười năm tuổi thọ của bà để đổi lấy việc trai nó tuyệt tự?
Đồ bạch nhãn lang! Trương bà t.ử đ.á.n.h c.h.ế.t nó!
Trương Thành Nghiệp nhanh hơn một bước, tức giận lao tới tát Trương Cười Lợi một cái thật mạnh!
Dám dùng tuổi thọ của , nguyền rủa con trai c.h.ế.t yểu, quả thực quá ác độc!
Trương Cười Lợi mặt sưng vù, ôm mặt Trương Thành Nghiệp trân trối: “Đại ca, dám đ.á.n.h ? Muội thế, là con nha đầu c.h.ế.t tiệt vu khống !”
Nàng về phía Trương bà tử: “Nương, đại ca đ.á.n.h con!”
Trương bà t.ử giờ phút cũng đầy ngập lửa giận, trực tiếp tháo giày ném Trương Cười Lợi: “Trương Cười Lợi, mày cút cho tao! Cút! Tao đứa con gái như mày!”
Trương Cười Lợi đ.á.n.h ôm bụng chạy trốn: “Nương, con thế, con thể .”