Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 525

Cập nhật lúc: 2025-12-12 05:28:14
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Con thiếu lời chúc phúc của , đang định từ chối thì Nhược Huyên tò mò hỏi: “Dì định thêm cái gì cho tiểu biểu ?”

 

Nhược Huyên cảm nhận một luồng tà khí.

 

Người bình thường thể nào .

 

Chỉ tu luyện tà pháp mới , giống như Huyền Linh đại sư năm xưa giúp Tướng quân phủ cướp khí vận của Nhược gia.

 

Trương Cười Lợi liền lấy một đôi vòng bạc.

 

Đôi vòng bạc đó bên khắc đầy chữ Phúc, là các loại kiểu chữ Phúc khác .

 

Là chữ Phúc, cũng .

 

Bởi vì những chữ Phúc đó là các nét bút vô cùng khéo léo hình thành phù chú.

 

Bất quá đây là đoạt khí vận, mà là phù chú cùng hưởng khí vận.

 

Cùng hưởng tức là đối phương cái gì, cũng sẽ cái đó.

 

Thực cũng coi như là cướp khí vận của đối phương, chẳng qua là cướp một nửa.

 

phúc vận của một đều định , chia một nửa, chính liền ít .

 

Tuy rằng con chỉ cần ngày thường tích nhiều phúc đức cũng sẽ gia tăng phúc vận, nhưng thường tích phúc đức dễ dàng gì, ngày nào cũng việc chờ ngươi .

 

“Đây chính là vòng tay đa phúc đa thọ, ngụ ý: Phúc nhạc cùng hưởng, phú quý song .” Trương Cười Lợi .

 

Nhược Huyên lấy đôi vòng tay , xem ai nó, xem kẻ đó quan hệ gì với Huyền Linh đại sư , liền : “ thật.”

 

Bất quá cái "cùng hưởng" khác với cùng hưởng bình thường, cái "song " cũng khác.

 

Trương bà t.ử thấy Huyên Bảo thế mới đuổi Trương Cười Lợi .

 

Mẹ tha thứ cho con, xưa nay đều tương đối dễ dàng.

 

Trương Cười Lợi ném một đôi vòng bạc trong chậu, : “Thêm phúc thêm thọ.”

 

Khoảnh khắc vòng tay rơi , hai đứa bé càng lớn tiếng hơn.

 

lúc tắm ba ngày trẻ con càng to càng .

 

Không ai cảm thấy .

 

Nhược Huyên âm thầm niệm một cái tiên quyết, phong ấn pháp lực của đôi vòng bạc, hai đứa bé mới ngừng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-525.html.]

Trương Cười Lợi ném hai chiếc vòng xong liền thức thời rời .

 

Mẹ và đại ca thương nàng nhất, nàng cứ thế bỏ , bọn họ nhất định sẽ áy náy, sẽ mềm lòng.

 

Từ nhỏ đến lớn, bất kể nàng chọc giận và đại ca thế nào, họ đều nhanh tha thứ cho nàng.

 

Ngày mai qua đây một chuyến, ngày đến, hẳn là sẽ lấy bạc.

 

Trương Cười Lợi rời , lễ tắm ba ngày cũng kết thúc.

 

Hai đứa nhỏ Trương Thành Nghiệp một tay một cái bế về bên cạnh Lưu Văn Dao.

 

Nhược Huyên ở bên cạnh Trương bà t.ử vớt vàng bạc trong chậu đồng bỏ tay nải vải, liền : “Thông gia nãi nãi, đôi vòng bà cho con, con mang nhờ khai quang.”

 

Trương bà t.ử thấy thế nào chuyện đồng ý, đồ khai quang mới là đồ a!

 

Bà lập tức đem bộ lễ vật thu hôm nay nhét hết lòng Huyên Bảo: “Đại sư phép khai quang cho một đôi vòng cũng là khai quang, cho mười đôi vòng cũng là khai quang, Huyên Bảo cháu bảo đại sư khai quang hết chỗ luôn ! Như thế chúng mới lỗ. Nãi nãi mỗi chùa nhờ đại sư khai quang đều mang cả đống đồ .”

 

Không thể Trương bà t.ử hổ là dân buôn bán, đầu óc thật linh hoạt, bao giờ ăn lỗ vốn.

 

Nhược Huyên: “...”

 

Huyên Bảo đầu tiên cảm nhận cái gì gọi là nước mắt.

 

Cái gì gọi là chúng lỗ?

 

thì lỗ, nhưng nàng lỗ to !

 

Thi pháp cho mỗi món đồ đều hao tổn linh lực.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Nàng mỗi ngày tích cóp linh lực chỉ đủ thi pháp cho một món.

 

Nàng cái bọc phình to trong lòng, chỗ mấy chục món chứ ít gì?

 

Vậy tương lai hơn một tháng nàng thật sự chẳng gì khác.

 

Xem chỉ thể tìm Hiên Viên thần quân giúp đỡ.

 

Xa ở sơn trang, Hiên Viên Khuyết: “...”

 

Đóa hoa chỉ khi việc mới nhớ tới !

 

Hắn trực tiếp truyền âm cho nàng: “Từ chối.”

 

Nhược Huyên vội : “Thông gia nãi nãi, vị đại sư pháp lực của ông đủ cao thâm, mỗi chỉ thể khai quang cho một món, một khai quang quá nhiều đồ sẽ mất linh nghiệm.”

 

Trương bà t.ử bừng tỉnh đại ngộ: “Ra là a!”

 

 

Loading...