Thảo nào, bà luôn cảm thấy những món đồ khai quang tác dụng mấy, hóa là thế!
Quả nhiên, thể quá tham lam.
Lễ tắm ba ngày kết thúc, Nhược Huyên cùng Lưu thị rời .
Lần là Hà Đệ đ.á.n.h xe ngựa đưa họ thành.
Tiểu Hồng (con ngựa) xong ở cữ, thể kéo xe ngựa.
Do đó hiện tại trong nhà hai cỗ xe ngựa, một cỗ để trong thành, một cỗ để ở trong thôn.
Lưu thị rời khỏi Trương gia, ghé qua thư viện biếu Lưu phu t.ử ít thức ăn. Lưu phu t.ử sáng nay tiết dạy, ở nhà, nàng trực tiếp để đồ kèm một mảnh giấy nhắn, rời .
Hiện tại vì trong nhà mở thư phòng ở trong thành, con cái học ở thư viện, nên Lưu thị và Giang thị cũng thường xuyên ở trong thành một thời gian, một là chăm sóc chồng con, hai là phụ giúp công việc.
Lưu thị chỉ cần ở trong thành lâu lâu sẽ thăm Lưu phu tử. Lưu phu t.ử tan học bận rộn cũng sẽ đến thư phòng giúp đỡ, hoặc chỉ điểm bài vở cho con rể và cháu ngoại, thường xuyên gặp mặt nên Lưu thị chờ Lưu phu tử, để đồ xong là .
Hai con rời khỏi thư viện, thẳng đến thư phòng, để một đống đồ ăn ở đó.
Gần đây vì kỳ thi Thu gần ngay mắt, việc ăn ở thư phòng , mỗi ngày đều nhiều đến sách, cũng nhiều mua sách mang về.
Còn ít học sinh cố ý tới để cùng Nhược Thủy, Nhược Giang thảo luận học vấn.
Nhược Thủy và Nhược Giang ở thư phòng một thời gian, kết giao ít học sinh. Có hai là tác giả của "Tại Thủy Nhất Phương" và "Sơn Bất Tại Cao" nên thường xuyên tới trao đổi kiến thức.
Lưu thị thấy chồng khách nên ở lâu, đưa Huyên Bảo về nhà.
Tiện đường qua y quán Phương thị, nàng thuận tiện ghé đưa ít đồ ăn cho chú em Nhược Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-526.html.]
Người trong nhà ai về nhà một chuyến thành đều sẽ mang chút đồ ăn lên, đó đem một phần cho Nhược Sơn.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Xe ngựa dừng cách y quán Phương thị xa.
Bên ngoài y quán Phương thị vây kín , Nhược Huyên trong xe ngựa thấy đang lớn tiếng c.h.ử.i bới trong y quán.
Bên trong, một đàn ông trung niên và một phụ nữ đang chỉ mặt Nhược Sơn mà mắng nhiếc thậm tệ.
“Người của y quán các bốc sai thuốc, hại cha uống lộn thuốc, thượng thổ hạ tả, các cho chúng một lời giải thích!”
“Chúng Phương đại phu ở y quán Phương thị y thuật cao minh mới đến đây khám bệnh. Không ngờ d.ư.ợ.c đồng ở đây đến d.ư.ợ.c liệu cũng phân rõ, cha chỉ thượng thổ hạ tả, nếu bốc nhầm t.h.u.ố.c độc thì chẳng cha mất mạng ? Hôm nay y quán các cho chúng một công đạo, thì cái y quán cũng đừng hòng mở cửa nữa, đỡ tai họa mạng !”
Nhược Sơn đơn thuốc, khó thể tin nổi. Hắn hôm đó bốc thuốc, đơn t.h.u.ố.c rõ ràng như . Lúc cũng cảm thấy liều lượng của hai vị t.h.u.ố.c trong đơn ngược , bởi vì trong đó một vị t.h.u.ố.c độc tính nhẹ, dùng nhiều bệnh thể trúng độc, đương nhiên nếu khỏe mạnh thì cũng thể . Hắn còn hỏi qua Phương đại phu, Phương đại phu bảo sai.
hiện tại đơn thuốc, liều lượng của hai vị t.h.u.ố.c tên tương tự sửa đổi.
Lúc Trang thị dậy quát: “Nhược Sơn, ngươi d.ư.ợ.c đồng ở đây lâu như , thế mà còn phạm sai lầm cấp thấp thế !”
Nhược Sơn nhíu mày: “Không đúng, liều lượng đơn t.h.u.ố.c đúng! Phương đại phu...”
Nhược Sơn về phía Phương Bá Thiện.
Phương Bá Thiện tránh ánh mắt của Nhược Sơn.
Đơn t.h.u.ố.c là do phu nhân ông, Trang thị, sửa . Ông vốn đồng ý, cũng đẩy trách nhiệm lên đầu Nhược Sơn.
Trang thị đúng, Nhược Sơn chẳng qua chỉ là một d.ư.ợ.c đồng, d.ư.ợ.c đồng bốc sai t.h.u.ố.c là chuyện bình thường, c.h.ế.t , bồi thường chút bạc là xong chuyện, qua một thời gian sẽ quên, ảnh hưởng đến việc ông hành nghề y .
ông là đại phu, nếu ông kê sai đơn thuốc, ai còn dám tìm ông khám bệnh? Thậm chí còn liên lụy đến việc ăn của y quán còn, tổn hại danh tiếng của cha ông.