Nhược Sơn xoa đầu cô cháu gái nhỏ, : “Được, ngũ thúc nhờ cậy Huyên Bảo nuôi nhé!”
Thật cũng nên về nhà từ sớm , trong nhà hiện tại bao nhiêu ruộng d.ư.ợ.c liệu cần chăm sóc.
“Được ạ, Huyên Bảo nuôi ngũ thúc.”
“Lại đây với nương nào, để ngũ thúc con thu dọn hành lý.” Lưu thị dang tay về phía Nhược Huyên.
Nhược Sơn trao Huyên Bảo cho Lưu thị, về phòng trọ của thu dọn đồ đạc.
Phương Oánh Oánh vội vàng chạy theo .
Nhược Huyên định ngăn cản, nhưng một ngày dùng quá nhiều pháp thuật sẽ dễ phát hiện điều bất thường.
Thôi bỏ !
Quan trọng nhất là, phong ấn đôi vòng tay tiêu tốn ít linh lực, nàng còn chẳng bao nhiêu.
Nàng hiện tại đúng là yếu nhớt.
Nhược Huyên chằm chằm Trang thị: “Còn mau lấy nhân sâm trăm năm và linh chi 50 năm của ngũ thúc đây?”
Mọi cũng hùa theo: “ ! Mau lấy đây, đừng hòng lấy hàng dởm hàng xịn, lừa gạt Vô Ưu quận chúa còn nhỏ tuổi, chúng sẽ giúp quận chúa kiểm tra.”
“ thế, mau lấy , chúng giúp tiểu quận chúa xem hàng.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trang thị: “...”
Tim bà đang rỉ máu! Nhân sâm trăm năm? Cả cái y quán chỉ đúng hai cây thôi.
Biết sớm thế , nhận ngay từ đầu thì chỉ cần xin Phan công t.ử là xong, giờ thì đúng là "tiền mất tật mang".
Nhược Huyên ngọt ngào với : “Cảm ơn các vị thúc bá thẩm nương, nhưng yên tâm ạ, con sẽ lừa , con lợi hại lắm đấy!”
Phương Bá Thiện chủ động lấy nhân sâm trăm năm và linh chi 50 năm , ông sợ Trang thị hồ đồ, lấy loại ít năm tuổi lừa gạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-531.html.]
Ở đây nhiều như , nếu vạch trần thì đúng là dậu đổ bìm leo.
Phía hậu viện.
Phương Oánh Oánh chặn đường Nhược Sơn, đôi mắt đỏ hoe : “Nhược Sơn, trách ? Huynh nỗi khổ tâm mà!”
Nhược Sơn nàng một cái, thấy bộ dạng nàng như trong lòng vẫn chút khó chịu: “Ta trách , giúp nhà của là lẽ đương nhiên.”
Hắn đương nhiên nàng nỗi khổ tâm, nào nàng chẳng như .
Sau đó nào cũng bắt nhẫn nhịn, nhà nàng cố ý.
Hắn chẳng qua chỉ là một d.ư.ợ.c đồng trong nhà nàng, tính là cái thá gì ?
Phương Oánh Oánh kìm lộ vẻ uất ức: “Vậy còn thu dọn đồ đạc rời gì? Huynh , nương hứa chỉ cần nhận chuyện , bà sẽ đồng ý hôn sự của chúng . Huynh đừng ?”
Nhược Sơn lắc đầu: “Muội mà, xảy chuyện hôm nay, thể ở y quán nữa. Hơn nữa Phương phu nhân đúng, là thiên kim tiểu thư của y quán, chỉ là con nhà nông, một tên d.ư.ợ.c đồng nhỏ bé, vốn dĩ xứng với , đáng lẽ nhận rõ điều từ sớm.”
Nhược Sơn xong liền lướt qua nàng, căn phòng nhỏ của .
Tuy rằng d.ư.ợ.c đồng ở y quán mấy năm, ít khi về nhà, nhưng đồ đạc trong phòng cũng chẳng bao nhiêu.
Một chiếc giường nhỏ, một cái chăn bông - cái chăn vốn là của d.ư.ợ.c đồng để , cũ và xơ cứng, đắp chẳng ấm chút nào. Còn một cái bàn , bàn để vài quyển sách và một bộ văn phòng tứ bảo, tường treo vài bộ quần áo, thế là hết.
Nhược Sơn nhanh chóng thu gom mấy quyển sách và bộ bút mực bàn, lấy quần áo tường xuống rời .
Nhược Sơn xe ngựa, cây nhân sâm trăm năm và linh chi 50 năm bọc trong khăn tay, chỉ thấy buồn . Không ngờ ở y quán bao năm, chịu ít sự coi thường, từng nhận một lời xin , cuối cùng nhờ cô cháu gái bảo bối mà những giải oan, còn nhận sự bồi thường hậu hĩnh từ nhà họ Phương.
Lưu thị cũng cây nhân sâm trầm trồ: “Cây nhân sâm trăm năm thể của gia bảo đấy, về nhà bảo quản cho .”
Nhược Sơn gật đầu: “ , nhân sâm trăm năm lúc nguy cấp thể cứu mạng . Đây thể coi là bảo vật trấn tiệm của y quán .”
Nhược Huyên bèn hỏi: “Cây nhân sâm trăm năm giá bao nhiêu tiền ạ?”
“Khoảng 500 lượng, vùng chúng là phương Nam nhân sâm, ở phương Bắc thì đắt như , hai trăm lượng là mua .”
Cây nhân sâm y quán nhập về với giá hai trăm lượng.