Nên hai em Nhược Giang thi, cả nhà đều xuất động thành. Sáng sớm, Lưu thị, Giang thị cùng Nhược Hải, Nhược Xuyên và đám trẻ trong nhà cùng đưa họ đến trường thi.
Nhược Huyên theo để xem náo nhiệt (và phòng ngừa kẻ cướp vận), đám Nhược Hàng theo vì thư viện cho nghỉ để học sinh đến cảm nhận khí khoa cử.
Bên ngoài trường thi tập trung nhiều đồng sinh.
Đa thí sinh tham gia thi Đồng sinh đều ở độ tuổi thanh thiếu niên, mười mấy tuổi, thậm chí mười tuổi cũng . Trên hai mươi tuổi hiếm, loại gần ba mươi tuổi như Nhược Thủy và Nhược Giang cũng nhưng ít. Lại thêm kỳ Viện thí bổ sung ít , nên chủ yếu là học sinh đang theo học tại các thư viện.
Dù thi đến 30 tuổi mà đỗ Tú tài thì chứng tỏ khiếu học hành, còn cố thi tiếp cũng chỉ vì cam lòng mà thôi!
Do đó, khi thấy Nhược Thủy và Nhược Giang xếp hàng trường thi, nhiều thí sinh khỏi liếc .
Xung quanh thì thầm to nhỏ: “Ê, hai kìa, đoán xem họ bao nhiêu tuổi ?”
“Tuổi đó chắc bằng tuổi cha .”
“Lớn tuổi thế còn thi Viện thí, hổ . Các bảo khi nào cha con cùng thi ?”
“Da mặt dày thật, là thì chẳng dám đến, nhưng nếu đến bồi thi cho con trai thì khác!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Dũng khí đáng khen đấy chứ, thi đến già thế mà qua nổi Viện thí vẫn kiên trì, là thì bỏ cuộc lâu .”
“Đừng coi thường khác, họ định thi khoa cử, giờ nhập sĩ nên mới thi. Biết đỗ cao thì .”
“Vị đài đúng đấy, là chủ nhân của Văn Uyên thư phòng, học thức uyên bác lắm! Văn Uyên thư phòng các ? “Tại thủy nhất phương” và “Sơn bất tại cao” (hai tác phẩm nổi tiếng) bao giờ ? Chính là họ đấy!”
“Hả? Chủ nhân Văn Uyên thư phòng?”
“Á! Họ chính là tác giả của “Tại thủy nhất phương” và “Sơn bất tại cao”?”
“Không thể nào? Học vấn như , chữ như mà Viện thí cũng qua ?”
“Chắc là nhiều dị nghị họ đến Tú tài cũng đỗ, nên họ mới thi để chứng minh bản chăng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-536.html.]
“Trời ơi, hai họ thi, hai vị trí đầu bảng khác hết hy vọng !”
“Chưa chắc , chỉ là mua danh chuộc tiếng!”
“Học vấn thì chắc chắn qua Viện thí ? Khoa cử thi sách luận và bát cổ văn, thơ, chữ chắc đỗ.”
“Đó là hai vị đàm đạo học vấn thôi, may mắn , đàm đạo với họ là Cử nhân, nhiều Cử nhân còn tự thấy bằng. Người lợi hại lắm! Tứ thư Ngũ kinh làu làu, trích dẫn kinh điển dễ như trở bàn tay, hỏi gì cũng xuất xứ, là học phú ngũ xa (học vấn năm xe sách) cũng quá.”
Nhược Sơn và Nhược Thủy đều thấy lời bàn tán của , dù , cả hai đều để trong lòng.
Rốt cuộc tuổi tác lớn, trải qua nhiều thăng trầm, con trở nên trầm , thể màng hơn thua.
Hơn nữa họ hiện tại cũng chút danh tiếng trong giới văn nhân, khi một danh tiếng, lòng cũng trở nên rộng mở hơn, biểu hiện cụ thể là ai gì cũng thể chọc giận họ .
Ngay cả mấy Nhược gia xong cũng phản ứng gì!
Dù trong lòng họ đều tin tưởng cha nhất định sẽ đỗ cao.
Nhược Huyên đối với lời bàn tán càng quan tâm, nàng cảm nhận trong tay giám khảo ba tấm thẻ bài mang tà khí, đang chờ xem sẽ phát cho ai.
Rất nhanh đến lượt Nhược Sơn trường thi.
Sau khi kiểm tra, trong trường thi phát cho Nhược Sơn một tấm thẻ trúc, đó ghi phòng thi và buồng thi.
Nhược Huyên lập tức cảm nhận tà khí tấm thẻ đó.
Tiếp theo đến lượt Nhược Thủy, Nhược Thủy nhận thẻ , cũng tà khí tương tự.
Nhược Huyên tức giận nha!
Mắt mù mà dám nhắm cha và nhị bá của nàng!
May mà nàng theo!