“Nhược Sơn chính là cầm thư tiến cử tới báo danh, Hiệp hội Dược sư chúng cũng mới tới tham gia tỷ thí còn . Càng thể chuyện tiết lộ đề thi cho ! Đây là sự sỉ nhục đối với Hiệp hội Dược sư và Nhược Sơn! Hiệp hội Dược sư chúng nguyện ý phối hợp với Huyện lệnh đại nhân để điều tra!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Có vẫn điều lệ báo danh của Hiệp hội, liền : “Quả thật là quy định như .”
Trang thị cãi: “Cho dù Nhược Sơn cầm thư tiến cử tham gia, nhưng chỉ là một d.ư.ợ.c đồng, vì y thuật như ? Chuyện căn bản khả năng!”
Nhược Sơn nhàn nhạt : “Y thuật của là học từ sư phụ . Hơn một tháng khi thi, mỗi ngày đều theo sư phụ chữa bệnh từ thiện, mỗi ngày khám miễn phí cho ít nhất hơn trăm , y thuật của chính là rèn luyện như .”
Lúc , một lão bá , trừng lớn mắt đ.á.n.h giá Nhược Sơn vài , xác nhận nhận sai liền : “Ta thể chứng cho Nhược đại phu! Mấy hôm Nhược đại phu cùng sư phụ của ngài khám bệnh miễn phí cho ! Không lấy bạc, t.h.u.ố.c cũng thu tiền! Ta mỗi đêm đều ho đến ngủ , uống t.h.u.ố.c Nhược công t.ử kê, hai đêm nay đều ngủ một mạch đến sáng!”
Lại một nông phụ ôm đứa nhỏ lớn tiếng : “Ta cũng thể giúp Nhược đại phu chứng. Tháng ngài giúp con trai khám bệnh. Con trai năm tuổi chuyện vẫn luôn rõ ràng, ngài giúp con trai trị khỏi tật ngọng!”
Còn một nam t.ử trẻ tuổi lớn tiếng : “Nhược đại phu lợi hại lắm! Ta chỉ ngang qua, ngài mắt , liếc một cái liền bệnh. Ta còn tin, Phương thị y quán tìm Phương đại phu xem, Phương đại phu bắt mạch xong cũng bệnh! May mắn phát hiện sớm, nếu sẽ lây cho cả nhà. Nhược đại phu quả thực là thần y tại thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-562.html.]
Nghe thấy vài lên tiếng bênh vực Nhược Sơn, Trang thị nhịn nhạo: “Cho dù ngươi tháng khám bệnh, chẳng lẽ một tháng kinh nghiệm lợi hại hơn khác đại phu mười mấy năm? Lời ai tin? Ngươi cảm thấy bệnh nhân ngươi khám trong một tháng còn nhiều hơn khác khám mười mấy năm ? Hay là ngươi cảm thấy kinh nghiệm một tháng của ngươi còn cao siêu hơn khác mười mấy năm, vài chục năm?”
Nhược Sơn bình tĩnh ung dung trả lời: “Phương phu nhân sai . Ta một tháng khám bệnh của nhiều hơn các đại phu khác mười mấy năm, cũng cho rằng kinh nghiệm một tháng của nhiều hơn khác. Chỉ là trùng hợp chứng bệnh của mấy từng tiếp xúc qua mà thôi. Hơn nữa, tuy từng đại phu, nhưng y thuật của cũng nhờ hơn mười năm mưa dầm thấm đất tại Phương thị y quán mà . Tại đây, vô cùng cảm tạ Phương lão và Phương đại phu. Nếu ở Phương thị y quán nhiều năm như , y thuật của cũng thể nào tiến bộ vượt bậc chỉ trong ngắn ngủi hơn một tháng.”
Nói xong, hướng về phía Phương đại phu và Phương Bá Thiện ôm quyền hành lễ.
Một lòng mang cảm ân, nửa phần oán hận.
Một kẻ hùng hổ dọa , lý tha.
Cao thấp lập tức hiện rõ.
Phương đại phu lên tiếng: “Là do lão phu quản giáo nghiêm, là Phương thị y quán chúng với ngươi. Các vị, tin tưởng Nhược Sơn gian lận. Hắn vô cùng thiên phú học y, ở y quán chúng bao nhiêu năm, bốc t.h.u.ố.c bao giờ sai sót, đối với d.ư.ợ.c tính của từng loại d.ư.ợ.c liệu thuộc lòng! Lão phu cũng hổ thẹn bằng. Còn về y thuật, đúng là mưa dầm thấm đất, tích lũy đầy đủ thì một tháng y thuật tiến bộ vượt bậc là chuyện khả năng.”
Phương đại phu là đại phu nổi tiếng nhất huyện, quả thật hầu như ngày nào cũng các gia đình phú quý mời khám bệnh tại nhà. Cho dù khám ngoài, ở y quán cũng nhiều bệnh nhân tìm đến, ông căn bản thời gian dạy Nhược Sơn bắt mạch khám bệnh, chỉ dặn dò con trai rảnh thì dạy , ai ngờ cuối cùng đuổi .