Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 157: Sự Do Dự Của Huynh

Cập nhật lúc: 2025-09-17 23:08:08
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Niệm liếc mắt mặt bàn rạn nứt, trán túa mồ hôi lạnh.

Một chưởng mà giáng thẳng lên ông, e rằng bộ xương già sớm còn giữ nổi.

Tất nhiên, ông hiểu phu nhân chỉ là lời trong cơn tức giận.

“Trưởng công chúa Vĩnh Bình, xin nàng yên tâm, chuyện xảy ở Tiểu Thanh Sơn, chúng thể danh chính ngôn thuận thúc giục quan phủ nghiêm tra.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình gật đầu miễn cưỡng, sai nữ quan Thúy cô: “Ngươi mang ít lễ phẩm đến phủ Thượng thư, là bổn cung tặng cho Phùng đại tiểu thư để trấn an.”

Thúy cô lĩnh mệnh rời .

Lúc , Ngưu lão phu nhân đang kể cho Phùng Thượng thư về nhà chuyện hai tỷ Phùng Tranh gặp , thì hạ nhân bẩm báo từ phủ Trưởng công chúa tới.

Ngưu lão phu nhân vội sai mời .

“Điện hạ chuyện của đại tiểu thư, trong lòng lo lắng, phái đến thăm hỏi.”

Ngưu lão phu nhân đáp lễ vài câu, sai nha dẫn Thúy cô đến Vãn Thu Cư.

Đây là đầu tiên Thúy cô đến nơi ở của Phùng Tranh, bước sân con mèo mập đang lười biếng tắm nắng thu hút ánh .

Lai Phúc thấy động tĩnh liền cảnh giác mở mắt, chăm chú Thúy cô rời.

Phùng Tranh từ trong nhà bước , môi khẽ cong thành nụ : “Cô cô đích tới một chuyến?”

Lai Phúc đầu Phùng Tranh, vẫy vẫy đuôi bỏ .

“Điện hạ yên tâm, sai đến xem .”

“Ta cả, cô cô nhà .”

Thúy cô quan sát thiếu nữ mặc áo vải thường phục, hỏi: “Có đang ngủ thì đánh thức ?”

Phùng Tranh cũng giấu giếm: “Về ăn xong liền buồn ngủ.”

Bạch Lộ bên hé lời, trong lòng thở dài: Tiểu thư rõ ràng là lúc nào cũng buồn ngủ…

Thúy cô theo Phùng Tranh nhà, nhận lấy chén Bạch Lộ dâng lên nhấp một ngụm: “Điện hạ dặn, ngày mai tiểu thư cứ nghỉ ngơi ở nhà.”

“Ta đến võ quán như thường lệ. Cô cô về với điện hạ, thực sự , cũng sợ hãi, thật là—”

Sợ đại nha kinh hãi, Phùng Tranh hiệu cho Bạch Lộ lui xuống, nhẹ giọng : “Thật hiệp sĩ nào ngang, tên ác nhân dùng quả cam ném chết.”

Trước mặt rõ võ nghệ của nàng, cũng cần giả vờ yếu đuối gì.

Thúy cô há miệng định , nhưng khi gương mặt bình thản của thiếu nữ, nhất thời nên mở lời .

Chỉ cảm thấy thể nào an ủi nổi.

Sau khi trở về phủ Trưởng công chúa, Thúy cô với Trưởng công chúa Vĩnh Bình khi bà hỏi thăm tình hình Phùng Tranh: “Điện hạ yên tâm, đại tiểu thư Phùng hề gì.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình nhíu mày: “Không thương nghĩa là .”

Thúy cô liền thật: “Một trong bọn cướp là đại tiểu thư Phùng dùng quả cam ném chết.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình trầm mặc một hồi, bất chợt bật : “Đứa trẻ a—”

Phần , nhưng Thúy cô rõ ràng cảm nhận tâm tình của chủ tử khá hơn nhiều.

So với việc tâm trạng của Trưởng công chúa Vĩnh Bình chuyển biến , thì Hàn Thủ phụ giận dữ đá lật chiếc ghế đẩu, gọi cữu Tạ Chí Bình thư phòng, mắng cho một trận té tát.

“Ta bảo ngươi sắp xếp xử lý đại tiểu thư Phùng, nào bảo ngươi kéo cả phu thê Trưởng công chúa Vĩnh Bình !”

Tạ Chí Bình cũng thấy oan uổng: “Không tiện tay đường cô nương tới phủ Trưởng công chúa, ai ngờ khi đến phủ thì Thanh Nhã thư viện.”

Nghe cữu than vãn, sắc mặt Hàn Thủ phụ âm trầm: “Khi tìm tay để dấu vết gì ?”

“Không , mặt là bằng hữu kết giao từ lâu của một môn khách trong phủ , quen rộng…”

Hàn Thủ phụ gật gù: “Không trong phủ mặt thì , lập tức g.i.ế.c kẻ đó.”

Chết trung gian, đầu mối đương nhiên cắt đứt.

“Tỷ phu yên tâm, mấy tên vô dụng đó bắt, sắp xếp .”

Hàn Thủ phụ lúc mới nguôi giận, thản nhiên : “Về , giữ vững tinh thần.”

Chờ Tạ Chí Bình rời khỏi, Hàn Thủ phụ bước đến cửa sổ, đẩy cửa về đám chuối tiêu khô vàng ngoài , ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-157-su-do-du-cua-huynh.html.]

Bọn cướp nào ngờ, hình phạt thật sự tàn khốc đến thế.

 

Cái gọi là kiên cường bất khuất, tồn tại trong hiện thực, khi sắt nung đỏ áp lên thể, lột từng mảng da thịt, thì sự kháng cự đều tan thành mây khói.

Thì , tra tấn kiểu khác hẳn với một nhát d.a.o khi đánh loạn xạ.

Bốn kẻ chịu nổi cực hình nhanh khai kẻ thuê chúng hành thích.

TBC

Dựa theo lời khai của bốn , Lâm Khiếu dẫn theo quan sai bắt , nhưng phát hiện đối phương biến mất dấu vết.

Hôm , đường Phùng Tranh đến phủ Trưởng công chúa, ngang qua quán Thanh Tâm, nàng sai Tiểu Ngư hỏi thăm, ngoài dự liệu, tiểu nhị truyền lời rằng Lục Huyền chiều nay sẽ đợi nàng ở quán.

Tại võ trường, khi Trưởng công chúa chỉ điểm, Phùng Tranh múa trọn một bộ đao pháp sai chút nào.

Trưởng công chúa ngắm thiếu nữ tay cầm trường đao, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, tiếc lời khen ngợi: “Học nhanh.”

Thật điều bà khen tốc độ học, mà là tâm thái.

Hôm qua trải qua chuyện như , hôm nay vẫn thể giữ tâm thần tĩnh lặng, đủ thấy đứa trẻ là kẻ thể rèn giũa nên việc lớn.

Trên đường rời khỏi võ trường, Trưởng công chúa Vĩnh Bình như vô tình hỏi: “Ta hôm qua đầu tiên đến nơi là Lục Huyền.”

Phùng Tranh gật đầu: “Vâng.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình mỉm : “Các ngươi quen ?”

Dù bây giờ ít gặp hơn , nhưng bà cũng hiểu phần nào tính tình đứa nhỏ .

Lục Huyền ngoài lạnh trong nóng, bản chất vẫn là phần lãnh đạm, nay chủ động nhúng tay chuyện , thật giống .

Phùng Tranh thẳng thắn thừa nhận, lặp lời với Phùng Đào: “Trước ở kinh thành từng lời đồn con với của , đến tìm con mấy để hỏi rõ, lâu dần cũng quen .”

“Thì .”

Dù trong lòng Trưởng công chúa hỏi rõ “lâu dần” cụ thể là thế nào, nhưng là sư trưởng, bà vẫn giữ vẻ đoan nghiêm, gì thêm.

“Dạo chú ý an , đừng tới những nơi hẻo lánh.” Trước khi Phùng Tranh rời , Trưởng công chúa dịu dàng căn dặn.

“Con , yên tâm.”

Trên đường về, Phùng Tranh xuống xe ngựa, bước quán Thanh Tâm vắng vẻ.

“Tiểu thư tới .” Lai Bảo thấy Phùng Tranh liền vội vã đón.

“Công tử các ngươi tới ?”

“Công tử đang đợi lầu.”

Phùng Tranh khẽ gật đầu, bước lên lầu.

Lục Huyền uống đến bình thứ hai, cuối cùng cũng thấy tiếng động bên ngoài.

Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc với tiếng “ .”

Phùng Tranh bước , đối diện Lục Huyền: “Chờ lâu ?”

“Không, tới.”

“Ồ.” Phùng Tranh rót cho một chén , nhấp một ngụm.

“Bọn khai.” Lục Huyền cầm chén , từ tốn , “ bỏ tiền lớn, thuê chúng lấy mạng nàng.”

Thiếu nữ đối diện chẳng những lộ vẻ sợ hãi, ngược còn nở nụ : “Quả nhiên đoán sai.”

Lục Huyền nàng, bất đắc dĩ: “Nàng lo cho an nguy của bản ?”

“Dĩ nhiên là lo .” Phùng Tranh ngắm phồn hoa ngoài cửa sổ, giọng chân thành, “Ta sợ c.h.ế.t lắm chứ.”

Câu thật lòng chẳng màng thể diện khiến Lục Huyền nhất thời cạn lời.

Phùng Tranh : “ bên đợi đến lúc đến phủ Trưởng công chúa mới tay, còn dùng thủ đoạn như lăn đá hòng tạo tai nạn giả, cho thấy bọn chúng vẫn còn dè chừng, đến mức liều lĩnh đến phát cuồng mà đ.â.m c.h.é.m giữa ban ngày ban mặt, đúng ?”

Lục Huyền ngập ngừng, đáp lời ngay.

“Lẽ nào sai?”

“Theo lý… là .”

Phùng Tranh nghiêng về phía , đầy nghi hoặc: “Vậy năng ấp a ấp úng gì?”

 

Loading...