Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 221: Hôn Quân

Cập nhật lúc: 2025-09-19 22:41:44
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một cung nữ dâng lên một bình ngọc trắng.

Tô Quý phi đón lấy, mở nút bình đổ một viên thuốc .

Viên thuốc yên trong lòng bàn tay nàng, cỡ bằng hạt nho, lóng lánh sắc đỏ sẫm.

Tô Quý phi nuốt viên thuốc, uống thêm nửa chén nước, soi trong gương.

Trong gương là mỹ nhân trời sinh mang vẻ mê hoặc, khiến khác chẳng thể rời mắt.

Tô Quý phi dài giọng thở một .

Năm tháng thực sự là thứ tàn nhẫn vô tình.

Tô Quý phi nghĩ tới Phùng Tranh.

Thiếu nữ tuổi mười sáu mười bảy duyên dáng yêu kiều, cần điểm phấn tô son, là ánh ráng sáng rực rỡ nhất nơi chân trời.

Đạp tên công công xuống hồ cá, mang theo lễ thưởng của Hoàng thượng mà lui bước, thật là bản lĩnh.

Tô Quý phi hoành hành hậu cung bao năm, lâu từng chịu uất ức như .

“Phùng Tranh” – Tô Quý phi thầm gọi hai chữ trong lòng, ánh mắt lạnh như băng.

“Meo~~” – tiếng mèo kêu mềm mại vang lên.

Tô Quý phi cúi đầu, con mèo trắng đang cọ vạt váy .

Con mèo trắng vẫn luôn hung dữ với khác, ngoan ngoãn mặt Tô Quý phi.

Tô Quý phi dán mắt con mèo một hồi, mới lười biếng đưa tay .

Mèo trắng liền nhảy lên mỹ nhân tháp, thỏa mãn bên cạnh bà .

Tiết Phồn Hoa khi bẩm báo chuyện ngày với Tô Quý phi, lập tức phái theo dõi phủ Thượng thư, quả nhiên thấy Phùng Tranh cung.

Người khác rõ, nhưng nàng thì rõ lý do Phùng Tranh triệu tiến cung, bởi từ khi Phùng Tranh lên kiệu ngọc, nàng bắt đầu mong chờ kết quả.

Tới mặt Quý phi nương nương, Phùng Tranh chắc chắn lợi gì, như thì cần nàng cùng Yên Ninh tay, cũng thể thấy Phùng Tranh gặp họa.

Một nha bước .

“Có tin ?” – ánh mắt Tiết Phồn Hoa sáng lên.

Nha vẻ mặt kỳ quái: “Phùng đại tiểu thư về phủ, còn mang theo ít phần thưởng.”

“Thưởng?” – Tiết Phồn Hoa tưởng nhầm.

Ánh mắt quả quyết của nha khiến nàng bật dậy, qua trong phòng.

Thật kỳ lạ, Quý phi nương nương những trách phạt Phùng Tranh, còn ban thưởng.

Rõ ràng nương nương còn nghi ngờ nàng cố ý hãm hại Ngô vương, như ?

Không nghĩ .

Tiết Phồn Hoa thật sự kìm , nhấc chân đến Hàn phủ.

Hàn gia, Phùng gia, Tiết gia ở gần , chỉ vài bước chân là tới.

Nghe Tiết Phồn Hoa đến, Hàn Yên Ngưng chút ngạc nhiên.

Giờ còn là lúc còn bé, gặp thường sẽ sai gửi thiệp, Tiết Phồn Hoa đột nhiên tới?

Vừa gặp mặt, Hàn Yên Ngưng liền hỏi.

Tiết Phồn Hoa kể việc Quý phi hỏi chuyện trong rừng, vẻ mặt đầy bất bình: “Ta còn tưởng Quý phi nương nương sẽ trừng trị nàng một trận, ngờ nàng ban thưởng!”

Sắc mặt Hàn Yên Ngưng trở nên cực kỳ khó coi: “Rốt cuộc thì, nàng chỉ là mượn tay chúng .”

Cảm giác kẻ ghét dắt mũi thật khiến tức giận.

“Quý phi nương nương tức giận với nàng ?” – Tiết Phồn Hoa vẫn cam lòng.

Hàn Yên Ngưng lạnh: “Tâm tư khác dễ đoán, vì trông mong khác, chi bằng tự tay.”

“Yên Ngưng …” – Tiết Phồn Hoa khẽ gọi, vẻ dữ tợn mặt bằng hữu dọa sợ.

Hàn Yên Ninh thấy càng thêm tức giận: “Muội thể chút khí phách ? Nhìn thuận mắt Phùng Tranh, cứ trông mong khác khiến nàng xui xẻo, chuyện dễ dàng như ? Ta cho , trông cậy ai cũng bằng trông chính .”

Tiết Phồn Hoa lưỡng lự gật đầu: “Yên Ngưng, tỷ định thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-221-hon-quan.html.]

“Trước cứ theo dõi , dù cũng gần, theo dõi cũng dễ, tin nàng ngoài phủ Thượng thư với phủ Trưởng công chúa thì còn khác.”

 

Hai xong chuyện về Phùng Tranh, chuyển sang đề tài khác.

Chuyện xảy trong cung truyền ngoài, Lục Huyền là từ miệng Thái tử.

Khi những lời , vị Thái tử tuấn mỹ gầy gò mỉm : “Đáng nên vui mừng khi khác gặp họa, nhưng gần đây Diêu Hoa Cung luôn chuyện khiến khoái trá.”

Lục Huyền chú ý đến một chi tiết nhỏ: “Tên nội thị dẫn Phùng đại tiểu thư hái hoa cho Tô Quý phi?”

Thái tử đối với danh hiệu của Phùng Tranh cũng coi như quen thuộc – đây chính là vị tiểu thư từng truyền tin “tư thông bỏ trốn” với Mặc biểu , chấn động kinh thành một thời.

“Ừ, là đang dẫn Phùng đại tiểu thư xem cá chép thì vô tình rơi xuống.” – Thái tử , nhịn mà bật .

Tô Quý phi cùng Ngô vương mẫu tử như một ngọn núi đè nặng lên tâm can , khiến thường thấy khó thở.

Nhất là những lúc ho đến thở , thể nghĩ: nếu giữ ngôi vị , hoặc thể chịu nổi mà sớm, mẫu hậu sẽ ?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh ngộ của mẫu hậu, dù gian nan đến , cũng cắn răng mà chống đỡ.

May từ khi Thái tử phi mang thai, vận khí dường như khởi sắc.

Ngô vương gây chuyện , nội thị bên cạnh Tô Quý phi cũng trở thành trò , nghi ngờ gì là điềm lành.

Tâm tình khiến sắc mặt Thái tử trông khá hơn nhiều.

Nghe xong tin tức từ Thái tử, sắc mặt Lục Huyền trở nên kỳ quái.

Vô tình rơi xuống?

Sao thấy giống như Phùng Tranh đạp xuống thì đúng hơn?

Người khác rõ, chứ thì rõ thực lực của nha đầu .

Còn nữa, chẳng dặn nàng nếu Tô Quý phi triệu kiến thì báo cho Trưởng công chúa ? Xem nàng căn bản thèm lời.

Thái tử thấy Lục Huyền thất thần, liền nhẹ ho một tiếng: “Huyền biểu ?”

Lục Huyền hồn: “Ừm?”

Thái tử nghi hoặc : “Huyền biểu hình như tâm sự.”

Hắn hiếm thấy biểu thất thần như .

“Chỉ là nghĩ bình thường thể rơi ao cá. Vậy đó thì ?”

“Sau đó phụ hoàng đến.”

Mắt Lục Huyền lóe sáng, giả vờ hỏi: “Tô Quý phi nổi giận với Phùng đại tiểu thư?”

“Lại . Phụ hoàng còn ban thưởng vì nàng tiến cung bồi Quý phi ngắm hoa cơ.”

Phản ứng đầu tiên của Lục Huyền chính là: Hôn quân, hảo tâm gì!

Đối với Khánh Xuân đế, Lục Huyền lấy nửa phần hảo cảm.

Lục hoàng hậu xuất là nữ nhi nhà tướng, từng học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thể vốn dĩ mạnh khỏe, đáng sinh một con yếu nhược như Thái tử.

Chỉ là khi mang thai Thái tử, Khánh Xuân đế gặp nạn, gần nhất lúc chính là Lục hoàng hậu.

Người vì cứu hoàng đế mà thương, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

TBC

Thái tử sinh vốn yếu ớt, ba tuổi đầu từng mấy suýt qua khỏi, Lục hoàng hậu ngày đêm đẫm lệ, nào còn tinh thần để cùng hoàng đế nồng thắm?

Tô Quý phi nhập cung khi Lục hoàng hậu mang thai, chẳng thể bầu bạn cùng hoàng đế, sinh hạ Ngô vương, tươi tắn như hoa nở rộ, còn mỹ miều hơn cả lúc mới nhập cung.

Tình cảm đế vương vốn mỏng manh – một bên là chính thê âm u gầy yếu, một bên là mỹ nhân tuyệt sắc dịu dàng, thêm sự e ngại ngoại thích quyền lớn, lòng thiên tử nghiêng về bên nào, cần cũng rõ.

Khánh Xuân đế chẳng thấy bản gì sai, bao năm qua, bá quan văn võ cũng dần quên công lao cứu giá của Lục hoàng hậu, trong mắt họ chỉ còn vị Thái tử bệnh tật yếu đuối khó kế thừa xã tắc.

Đối với phủ Thành Quốc Công – ngoại tộc của Lục hoàng hậu – hành vi của hoàng thượng chẳng khác gì tàn nhẫn tuyệt tình.

Tất nhiên, quân là trời, Thành Quốc Công cùng nhà dám nghĩ nhiều.

Oán giận hoàng đế, đó là đại nghịch bất đạo.

Lục Huyền thì dám nghĩ, còn nghĩ vô cùng rõ ràng minh bạch: đối với cô mẫu và cả gia tộc, hoàng đế chính là một kẻ bạc tình, là con sói mắt trắng.

Hai chữ: Hôn Quân!

 

Loading...