Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 226: Hậu sơn

Cập nhật lúc: 2025-09-19 22:41:49
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hôm gặp Tĩnh Thuần, Phùng Đào đem lễ vật sinh thần do hai tỷ chuẩn giao cho một vị sư thái, nhờ chuyển .

Khi đó vị sư thái vui vẻ nhận lời, thế nhưng theo lời Tĩnh Chân kể, lễ vật sinh thần đến tay Tĩnh Thuần, ngược xuất hiện tại nơi chứa rác bẩn núi.

“Thì .” Ngữ điệu của Phùng Tranh càng thêm dịu dàng, “Trong am, nơi tập kết rác bẩn đặt ở hậu sơn ?”

Tĩnh Chân gật đầu: “Trong am một chỗ gom rác, hằng ngày sẽ mang những thứ đó đem đổ ở hậu sơn.”

Phùng Tranh đưa mắt về phía rừng mai, lời mang hàm ý sâu xa: “Tiểu sư phụ Tĩnh Chân còn nhớ rõ chứ, khi rõ ràng giao vật cho vị sư thái , xuất hiện trong đống rác núi?”

Đôi mắt tròn trĩnh của tiểu ni cô ánh lên vẻ hoảng loạn, lắc đầu liên hồi: “Tiểu ni …”

Phùng Tranh mỉm : “Tiểu sư phụ rõ, vị sư thái hề đưa lễ vật cho Tĩnh Thuần sư phụ, mà là vứt bỏ .”

chuyển tặng cho ai khác, thì chuỗi hạt trầm hương cũng thể kết thúc nơi đống rác .

“Tiểu ni thật sự thấy.” Tĩnh Chân cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

Chuỗi hạt dù là nhặt , nhưng đeo vật thuộc về vốn thấy áy náy, huống hồ nếu sư thúc nghiêm khắc phát hiện, nhất định sẽ trách phạt thậm tệ.

“Vị sư thái đó pháp hiệu là gì?”

“Là sư thúc…” Tĩnh Chân do dự, song khi đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Phùng Tranh, rốt cuộc thành thật đáp: “Pháp hiệu là Từ Ninh.”

Phùng Tranh ghi nhớ kỹ càng, hỏi: “Tiểu sư phụ hiện giờ Tĩnh Thuần sư phụ đang gì trong am ?”

Tĩnh Chân lập tức lắc đầu: “Không .”

Thấy vẻ mặt Phùng Tranh lạnh , tiểu ni cô liền luống cuống: “Tiểu ni thật sự , lâu gặp sư tỷ Tĩnh Thuần.”

“Tiểu sư phụ hãy nghĩ kỹ , trong am các sư thái từng nhắc đến chút gì ?”

Tĩnh Chân suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi : “Chỉ một sư tỷ từng Tĩnh Thuần sư tỷ sẽ phụ trách quản lý dược viên, nhưng tiểu ni từng tới đó, cũng dược viên ở .”

Phùng Tranh đưa mắt cổng am.

Ánh nắng càng lúc càng gay gắt, xuyên qua cổng am mở rộng khiến gian bên trong bừng sáng. Những bóng ni cô bình thường, song mơ hồ mang theo một chút thần bí.

“Ta thấy Mai Hoa Am lớn lắm, tiểu sư phụ Tĩnh Chân sống ở đây từ nhỏ, dược viên ở nơi nào?” Phùng Tranh kịp mở lời, Phùng Đào xen .

Đối mặt với Phùng Đào, tiểu ni cô cảm thấy áp lực giảm bớt, nhỏ giọng : “Trong am một khu vườn, như tiểu ni phép , nên thật sự bên trong thế nào…”

Từ miệng Tĩnh Chân vị trí đại khái của khu vườn, Phùng Tranh mỉm : “Đa tạ tiểu sư phụ Tĩnh Chân chỉ dẫn.”

Tĩnh Chân thở phào nhẹ nhõm, toan tháo chuỗi hạt khỏi cổ tay.

“Đã là vật tiểu sư phụ nhặt , tức là duyên với , cứ giữ lấy mà đeo .”

“Vậy nhị vị thí chủ cứ thong thả dùng bữa.” Tĩnh Chân cúi đầu tạ lễ vội vã rời , lúc bước trong còn ngoái , cứ như thoát khỏi tay yêu quái.

Hai tỷ mâm đồ chay tinh xảo mặt mà chẳng còn tâm trạng dùng bữa.

“Đại tỷ—” Phùng Đào cầm đũa, ngập ngừng định .

Phùng Tranh vẻ mặt bình tĩnh: “Cứ ăn xong .”

Hai lặng lẽ dùng bữa xong, rời khỏi Mai Hoa Am, về phía rừng mai.

Nói chuyện, vẫn là nơi thích hợp hơn cả.

Rừng mai rậm rạp, hương cỏ xanh nhàn nhạt lượn lờ nơi chóp mũi, nhưng cũng chẳng nguôi ngoai nỗi lo lắng trong lòng Phùng Đào.

“Đại tỷ, liệu Tĩnh Thuần c.h.ế.t ?” Phùng Đào mặt trắng bệch hỏi.

Chuyện sinh tử với một thiếu nữ mười lăm tuổi mà , thật quá xa xôi, quá tàn khốc, đến nỗi từng chữ thốt đều run rẩy.

Phùng Tranh một gốc mai, thần sắc nghiêm trọng: “Ta cũng .”

Nàng chỉ lớn hơn Phùng Đào một tuổi, dù thêm hai năm sống phận mèo, vẫn đủ để tích lũy nên trí tuệ đại nhân.

Xét cho cùng, Phùng đại tiểu thư cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.

Phùng Đào nước mắt rơi lã chã, là thật tâm thương cảm: “Tĩnh Thuần nhất định là hại c.h.ế.t , chuyện trong thoại bản đều như cả…”

Nàng níu lấy tay áo Phùng Tranh, ánh mắt tha thiết: “Đại tỷ, việc tỷ thể phát hiện điều bất thường, chính là ông trời nỡ để Tĩnh Thuần c.h.ế.t một cách âm thầm, mơ hồ rõ, là chúng điều tra chân tướng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-226-hau-son.html.]

Phùng Tranh trầm mặc.

 

TBC

Tìm chân tướng vốn chẳng chuyện dễ như lời , điều đó đồng nghĩa với vô vàn nguy cơ và phiền phức .

“Đại tỷ—” Phùng Đào nhẹ giọng gọi, mang theo chút cầu xin.

Chạm đôi mắt trong vắt như nước của , Phùng Tranh cuối cùng gật đầu: “Được.”

Nhiều chuyện thể chỉ dùng thiệt hơn để cân nhắc, bởi vì gặp , bởi vì lương tâm cho phép ngơ.

Thấy Phùng Tranh đồng ý, ánh mắt Phùng Đào liền sáng bừng: “Đại tỷ, chúng ? Lẻn Mai Hoa Am ?”

Phùng Tranh bật , khẽ nhéo má Phùng Đào: “Đừng kích động như . Đã tra rõ thì dĩ nhiên xem thử, nhưng chỉ thôi, theo.”

Phùng Đào lập tức phản đối: “Sao thể như . Muốn tra thì cùng tra, thể để đại tỷ một mạo hiểm.”

Nếu nguy hiểm, cũng nên cùng gánh chịu.

Phùng Tranh thật: “Một sẽ an hơn.”

“Hai bao giờ cũng hơn một —”

Phùng Tranh bỗng bật lên, đưa tay bẻ một nhành mai cao nhất, lúc đáp xuống phát chút tiếng động nào.

Lời Phùng Đào lập tức nghẹn nơi cổ họng, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc.

Đại tỷ … bay lên !

Phùng Tranh đưa nhành mai cho , mỉm gọi: “Tam .”

Phùng Đào vô thức đón lấy nhành mai, ánh mắt vẫn ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Đại tỷ, tỷ nhảy cao thật đấy…”

Thì đại tỷ chỉ thể đá bay, mà còn thể tự bay!

Hai rõ ràng là tỷ ruột, khác biệt đến thế?

Tiểu cô nương chấn động quá mức, một lúc lâu thốt nên lời.

Phùng Tranh mím môi.

Có lẽ dọa

“Tam ?”

“Ơ…” Phùng Đào hồn.

“Muội xuống chân núi chờ nhé?”

Xe ngựa vẫn đậu chân núi, do Tiểu Ngư trông coi. Phùng Tranh yên tâm để một ở rừng mai.

Phùng Đào ngoan ngoãn gật đầu.

Phùng Tranh nhịn bật : “Sao lời quá ?”

“Phát hiện đại tỷ đúng, theo cũng chỉ vướng chân.” Phùng Đào cuối cùng cũng trở trạng thái bình thường, bắt đầu hưng phấn, “Đại tỷ, tỷ thế?”

Phùng Tranh trầm tư một lúc thở dài: “Chắc là… thiên phú dị bẩm.”

Phùng Đào: “……”

Đến khi xuống núi, Phùng Tranh dặn dò Tiểu Ngư chăm sóc Phùng Đào cẩn thận, một nữa lên núi.

Giờ quá bữa cơm, chòi lá Mai Hoa Am còn ai, cổng am vẫn mở rộng.

Phùng Tranh vốn định lẻn từ cổng chính, mà vòng hậu sơn.

Hậu sơn hoang vắng tiêu điều, cây cao cỏ rậm, gió núi thổi mạnh, đoạn tường bao phía am loang lổ cũ kỹ, chẳng giống chút nào với phần mặt tiền chỉnh tề.

Trên tường một cánh cửa nhỏ, khóa chặt từ bên trong.

Xa hơn là một vườn rau khai khẩn, cùng một đống rác thải cao như gò đất, hai con ch.ó hoang đang tranh cắn xé thứ gì.

Chợt phát hiện lạ đến gần, hai con ch.ó hoang dừng cãi cọ, cùng lao thẳng về phía nàng.

 

Loading...