Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 26: Vị Hôn Phu Trước
Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:14:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Huyền chọn đến đợi bên ngoài phủ Trưởng công chúa.
Hôm nay ít tiểu thư quý tộc đến dự yến tại phủ Trưởng công chúa, so với việc khó khăn tìm tại đó, chi bằng chờ thỏ nơi phủ Thượng thư thì hơn.
Dù Phùng đại tiểu thư , một khi khỏi nhà, ắt sẽ về.
Thiếu niên cành cao của một cây lớn, khép mắt, mặc cho ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rơi mặt.
Làn da trắng tái như sứ lạnh, ánh nắng càng hiện rõ vẻ băng thanh ngọc khiết.
Đợi luôn là điều khó chịu nhất.
Từ nóng lòng chờ mong ban đầu đến cơn buồn ngủ váng vất hiện tại, thế là buổi trưa trôi qua.
TBC
Đột nhiên thấy tiếng vó ngựa và bánh xe, thiếu niên cây liền mở mắt.
Lục Huyền nấp trong bóng râm ven đường, hai cỗ xe ngựa một một đều lọt tầm mắt.
Chiếc xe phía mang ký hiệu phủ Trưởng công chúa Vĩnh Bình, còn chiếc xe mui xanh thì quen mắt — chính là chiếc thấy sáng nay.
Ánh mắt Lục Huyền dừng ở chiếc xe ngựa phía .
Phùng đại tiểu thư hẳn đang trong đó.
Sau một thoáng suy nghĩ, gạt bỏ ý định dùng đá nhỏ ném ngựa kéo xe của phủ Trưởng công chúa.
Sáng nay ngựa kéo xe phủ Thượng thư mới kinh hãi, giờ đến ngựa phủ Trưởng công chúa gặp chuyện, hai liên tiếp như thế e rằng sẽ khiến nghi ngờ.
Đã … Khoé miệng thiếu niên khẽ cong, chiếc xe phía , trong lòng chủ ý.
Thì để ngựa phủ Thượng thư hôm nay phát “điên” thêm một nữa .
Lục Huyền chần chừ nữa, một viên đá nhỏ b.ắ.n như tên rời cung.
Tuấn mã quả nhiên đúng như dự liệu, cao cao giơ móng lên, lẽ do còn ám ảnh từ sáng, nên phản ứng càng dữ dội hơn.
Xe ngựa bất ngờ lắc mạnh, Phùng Mai và Phùng Đào đồng loạt thét lên.
Phu xe vội vàng trấn an con ngựa đang hoảng loạn, chiếc xe vốn định thẳng cổng bên phủ Thượng thư buộc dừng .
Phùng Tranh mơ hồ thấy tiếng Phùng Đào kêu sợ hãi, liền vội vàng hỏi chuyện gì xảy .
Tiếng phu xe xuyên qua rèm xe truyền : “Có vẻ con ngựa phía hoảng loạn.”
“Dừng .” Phùng Tranh lên tiếng, xách váy nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Tiểu Ngư thấy thế lặng lẽ theo .
Trên cây, thiếu niên áo đen thấy chiếc xe phía dừng thì khẽ nhếch môi, thấy một thiếu nữ nhảy xuống xe.
Nhìn dáng vẻ linh hoạt , chính là nữ tử từng cứu.
Lục Huyền dõi theo bóng dáng nàng bước nhanh đến xem xét tình hình, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Trên đường về kinh thuận tay cứu một cô nương, ngờ là từng đồn đại là cùng bỏ trốn – thế gian sự trùng hợp như thế?
Hắn tin.
Lục Huyền lạnh lùng thiếu nữ, cân nhắc bước tiếp theo.
Giờ xác định là nàng, thì lẽ… nên leo tường thêm một nữa.
“Tam , chứ?”
Phùng Đào lắc đầu: “Không , sáng nay gặp một , kinh nghiệm .”
Phùng Tranh xong sửng sốt: “Con ngựa sáng nay cũng hoảng?”
Sau khi xác nhận, nàng khỏi cau mày: “Chuyện như thể sơ suất, ngựa gặp chuyện thì ngựa mới đúng.”
Phùng Mai với vẻ mặt còn hồn, sắc mặt trắng bệch phản bác: “Đại tỷ thì dễ, chẳng lẽ đến phủ Trưởng công chúa còn dám đến muộn?”
Phùng Tranh vui liếc nàng một cái: “Muộn thì ? Chưa đến việc đổi ngựa chẳng tốn bao nhiêu thời gian, an nguy bản chẳng lẽ quan trọng hơn một bữa tiệc ?”
Phùng Mai nghẹn lời.
Đây là chuyện ăn một bữa ư? Ai đến phủ Trưởng công chúa là vì ăn chứ!
Thấy phủ Trưởng công chúa vẫn còn đó, nàng tranh cãi tiếp, lạnh nhạt : “Lúc con ngựa chỉ nhấc móng lên chút thôi, nghĩ gì đáng ngại. Thôi, đại tỷ, chúng thôi.”
Phùng Tranh thấy Phùng Mai lọt tai, cũng chẳng buồn thêm.
Quay đầu căn dặn Tam đừng sơ ý là , còn như Phùng Mai, lọt tai thì nàng cũng chẳng thể cưỡng ép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-26-vi-hon-phu-truoc.html.]
“Tiểu Ngư, ngươi cảm tạ phu xe của phủ Trưởng công chúa, cứ rằng chúng sẽ trực tiếp phủ.”
Tiểu Ngư khẽ gật đầu, bước về phía chiếc xe ngựa phía .
Phùng Mai bóng lưng Tiểu Ngư, mỉm : “Thì nha đầu mà Trưởng công chúa ban cho Đại tỷ tên là Tiểu Ngư, cái tên thật linh khí.”
Dù chỉ là một nha đầu, nhưng là do Trưởng công chúa đích ban thưởng, chừng còn cơ hội Trưởng công chúa gọi hỏi vài câu, để ấn tượng cũng việc .
Phùng Tranh liếc Phùng Mai với vẻ tán thưởng: “Nhị quả nhiên mắt , tên Tiểu Ngư là do đặt.”
Phùng Mai: “…” Quả nhiên lời khen thật lòng sẽ trời phạt!
Phùng Đào thấy phản ứng của Phùng Mai thì vui mặt, khoác tay Phùng Tranh tươi: “Đại tỷ, chúng thôi.”
“Ừ.”
Phùng Tranh nhấc chân, chợt gọi: “Tranh Tranh——”
Nghe tiếng gọi , nàng theo bản năng khựng , dừng một chút mới ngoảnh đầu .
Bên đường, một thiếu niên áo lam đang vẫy tay về phía nàng: “Tranh Tranh, nàng thể qua đây một chút ?”
Phùng Đào thấy thiếu niên áo lam, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Sao là tên bội tình bạc nghĩa — Tiểu công tử nhà họ Tiết!”
Trong lòng tiểu cô nương, từng đính hôn với đại tỷ là Tiết gia, giờ lui hôn cũng là Tiết gia. Lớn lên bên , mà Tiết Phồn Sơn là kẻ phụ bạc đến cùng cực.
Hừ, nếu lỡ việc của đại tỷ, khi đại tỷ thật sự thể gả cho Lục Mặc . Tin đồn đại tỷ tư thông bỏ trốn với Lục Mặc chẳng vì thấy hai xứng đôi .
Phùng Tranh chợt thấy Tiết Phồn Sơn, nhất thời thất thần.
Phùng Mai thấp giọng quát: “Tam , ăn hồ đồ.”
Chuyện hôn sự là việc của hai nhà, mắng Tiết Phồn Sơn là kẻ phụ tình chẳng khác nào nhảm.
Phùng Đào mồm mép thiếu suy nghĩ, Phùng Tranh thì chí lớn, thật hiểu nàng thành tỷ với hai .
“Tranh Tranh——” Thiếu niên vẫn đang gọi, trong giọng mang theo rõ ràng sự cầu khẩn.
Phùng Tranh suy nghĩ giây lát, sang với hai : “Hai , vài lời với .”
Phùng Mai nàng với ánh mắt như như : “Đại tỷ chớ nên chậm trễ quá, nếu tổ mẫu e rằng sẽ vui .”
Phùng Tranh chẳng buồn để tâm đến lời Phùng Mai, bước thẳng về phía thiếu niên áo lam.
Tổ mẫu nàng chỉ mong nàng c.h.ế.t sớm, thì cứ để bà vui mãi .
Tiểu Ngư lặng lẽ theo sát lưng Phùng Tranh.
Phùng Tranh đầu : “Tiểu Ngư, ngươi hãy đợi ở đây.”
“Ta thể rời xa tiểu thư, bảo vệ tiểu thư.”
Phùng Tranh lặng lẽ Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cũng lặng lẽ nàng.
Một lúc , Phùng Tranh : “Ngươi bảo vệ , cảm kích. một khi theo , điều đầu tiên ngươi là lời . Nếu thì ở , nếu , lập tức đưa ngươi về.”
Chuyện để Tiểu Ngư theo nàng chuyện với Tiết Phồn Sơn quá quan trọng, quan trọng là xung đột đầu tiên thể sẽ định hình mối quan hệ giữa hai về .
Nàng cần là một trợ lực, một ràng buộc.
Tiểu Ngư mặt biểu cảm nàng lâu, cuối cùng cụp mắt lui một bước.
Phùng Tranh đến mặt thiếu niên áo lam, yên : “Huynh chuyện gì?”
Giọng điệu bình thản của thiếu nữ khiến thiếu niên hoảng hốt, đưa tay định nắm cổ tay nàng.
Trên cây, thiếu niên áo đen nhướng mày.
Hắn thật sự sở thích xem trò vui .
Phùng Tranh khéo léo tránh né, nghiêm mặt : “Có gì thì cứ tử tế.”
Tiết Phồn Sơn chộp hụt, tay trống , trong lòng càng trống trải.
“Tranh Tranh, chúng qua bên chuyện .” Thiếu niên chỉ về phía một gốc cây lớn.
Phùng Tranh chỉ mau chóng rõ ràng, gật đầu theo.
Lục Huyền cúi mắt đôi nam nữ đang gốc cây, trầm mặc.
Muốn cũng khó ?