Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 266: Nguy Cơ
Cập nhật lúc: 2025-09-21 23:04:24
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ni cô sai thỉnh am chủ lúc trở về mặt mày thất sắc:
“Không tìm thấy am chủ, bây giờ?”
Ni cô lớn tuổi hơn, tuy sắc mặt cũng tái nhợt nhưng vẫn gắng bình tĩnh đưa quyết định:
“Báo với mấy vị quan sai .”
Khi , Tĩnh Tâm bắt với tội danh thông gian với Ngô vương, vẫn thể giải thích là riêng của một ni cô trẻ tuổi giữ giới luật Phật môn. giờ đây, quan phủ đến lấy , mà am chủ thì bất ngờ biến mất, thể khiến nghi ngờ am chủ cũng vấn đề.
Hai ni cô lập tức trở , đem tình hình báo .
“Cái gì? Không tìm thấy?” – một vị quan sai ở trông coi liền sa sầm nét mặt – “Chẳng lẽ là trốn ?”
Các ni cô tại hiện trường đều lên tiếng.
Quan sai cầm đầu phất tay:
“Vào trong, lục soát!”
Nghe đến việc lục soát trong am, các ni cô liền vội vàng ngăn :
“Chư vị thí chủ, đây là tịnh địa Phật môn, xin đừng tùy tiện bước .”
Quan sai lạnh:
“Quan phủ đến đây bắt hai , các ngươi còn dám chuyện tịnh địa Phật môn? Nếu còn ngăn cản, bộ bắt về nha môn!”
Ngay lúc nha sai và các ni cô tranh luận, giữa đám xem náo nhiệt, hai kẻ liếc mắt trao đổi lặng lẽ rời .
Ra khỏi đám đông, một thấp giọng:
“Ta tìm am chủ Mai Hoa Am, ngươi mau về báo tình hình cho công tử.”
Người còn gật đầu, lập tức rảo bước rời .
Trong một lâu gần nha môn Thuận Thiên phủ, nơi cửa sổ của một nhã gian hai thiếu niên mặc hắc y đang .
Chính là Lục Huyền và Phùng Tranh.
“Trời sắp tối , đám quan sai đến Mai Hoa Am chắc cũng sắp chứ?” – Phùng Tranh tựa má lên tay, ngó ngoài cửa sổ. Từ đây thể thấy rõ đại môn nha môn Thuận Thiên phủ.
Lục Huyền cầm chén , mỉm :
“Chắc cũng sắp , nàng đừng nóng vội.”
Phùng Tranh liếc :
“Chàng thật nhẫn nại.”
Lục Huyền khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm .
Được cùng Phùng Tranh uống , dẫu gì cũng chẳng thấy nhàm chán, còn cần nhẫn nại gì nữa?
Dĩ nhiên, lời sẽ , tránh để nàng tự đắc.
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ nàng, trong lòng thầm nghĩ: đang đối diện chính là thê tử tương lai của , mãi cũng chán.
“Chàng đang nghĩ gì ? Khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai kìa.” – Phùng Tranh khách khí, chọc chọc cánh tay đặt bàn.
Tay thiếu niên tuy to lớn như nam nhân trưởng thành, nhưng chắc nịch rắn rỏi, giống như đang chạm phiến đá.
Phùng Tranh nổi tính tò mò, dùng ngón tay chọc thêm nữa.
Lục Huyền liếc nàng, cuối cùng nhịn , hỏi:
“Chọc đủ ?”
Phùng Tranh gượng, vội vã bưng chén lên uống một ngụm.
Thật thì… chọc đủ. Nàng còn vén tay áo lên xem thử cơ. dĩ nhiên, ý nghĩ thể để .
lúc , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
Lục Huyền và Phùng Tranh liếc , cùng cất tiếng:
“Vào .”
Chẳng bao lâu, một thiếu niên tướng mạo bình thường bước , cúi đầu bẩm báo:
“Công tử, am chủ Mai Hoa Am thấy cả. Khi quan sai đến nơi, thì ni cô pháp hiệu Từ Ninh sư thái đang chuẩn g.i.ế.c tiểu ni Tĩnh Thuần…”
Nghe xong, sắc mặt Lục Huyền trầm hẳn xuống.
“Lục Huyền—” – Phùng Tranh lên tiếng.
“Ngươi lui xuống .” – Lục Huyền phất tay đuổi , sang Phùng Tranh.
Phùng Tranh khẽ nhíu mày:
“Tĩnh Thuần thể thoát hẳn là nhờ Tiểu Ngư. Ta dặn nàng bảo hộ Tĩnh Thuần, sẽ phân tâm lo chuyện khác. Không ngờ am chủ Mai Hoa Am trốn mất. Chàng xem, bà thể chạy ?”
Lục Huyền mím môi, chậm rãi :
“Chuyện am chủ chạy để hãy bàn, điều đáng ngờ ở chỗ khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-266-nguy-co.html.]
TBC
Phùng Tranh lặng lẽ lắng .
“Thời điểm Từ Ninh sư thái tay với Tĩnh Thuần thật quá mức trùng hợp. Rõ ràng là bọn họ chuyện xảy bên phía nha môn Thuận Thiên phủ, mới vội vã diệt khẩu. hai ni cô Tĩnh Trần dẫn vẫn còn ở nha môn, bọn họ tin tức ?”
Phùng Tranh tim khẽ run:
“Chẳng lẽ trong nha môn của bọn họ?”
Lục Huyền lắc đầu:
“Không nhất thiết trong nha môn, nhưng bên ngoài am nhất định kẻ luôn theo dõi tình hình, mới thể kịp thời báo tin như —”
Nói đến đây, sắc mặt khẽ biến, trầm giọng tiếp:
“Song cũng thể loại trừ khả năng trong nha môn nội ứng. Nếu quả thực như … thì Tĩnh Trần và Tĩnh Tâm e rằng đang gặp nguy hiểm!”
Phùng Tranh lập tức bật dậy:
“Lục Huyền, chúng đến xem thử!”
So với Tĩnh Trần, nàng lo lắng cho Tĩnh Tâm nhiều hơn.
Tĩnh Trần nay lộ diện vạch trần tội ác của Mai Hoa Am, sớm bố trí bảo vệ an . Còn Tĩnh Tâm vẫn đang giam trong đại lao, khó bề can thiệp.
Là nhân chứng quan trọng nhất, địa vị của Tĩnh Tâm còn cao hơn cả Tĩnh Trần và Tĩnh Thuần. Nàng là duy nhất từng tận mắt trông thấy Ngô vương Mai Hoa Am, là nạn nhân rõ chân tướng sự tình.
Hôm qua, nhờ chút bồi dưỡng, Lục Huyền phái ngục gặp Tĩnh Tâm, khuyên nàng thật. Khi tuy nàng gật đầu, nhưng vẻ cam lòng lộ rõ, thể thấy lời khuyên khiến nàng d.a.o động.
Hôm nay Tĩnh Trần đến nha môn cáo trạng, kéo theo đông đảo dân đến xem náo nhiệt. Chỉ cần Tĩnh Tâm chỉ đích danh Ngô vương, ắt khó thoát liên quan.
“Đi.” – Lục Huyền cũng dậy.
Hai bước khỏi lâu, liền thấy nha môn Thuận Thiên phủ ít dân chúng tụm năm tụm ba bàn tán.
Người dân kinh thành quả thật say mê xem náo nhiệt đến đáng nể. Đặc biệt là khi thấy một đội quan sai đang tiến gần, tinh thần càng phấn khởi.
Lục Huyền khẽ vẫy tay về một hướng, lập tức một trung niên nhân hiện .
“Công tử.”
“Đi gặp Tĩnh Tâm một nữa.”
“Rõ.”
Nhân lúc dân chúng chen lấn nha môn để xem xét xử, nọ lặng lẽ trộn , tìm đến ngục .
Một quen, hai thuộc. Sau khi nhận lấy thỏi bạc nặng tay, ngục liền dẫn nọ đến chỗ giam Tĩnh Tâm.
Trong lao thất âm u ẩm thấp, từ đó vọng tiếng rấm rứt và tiếng xích sắt kéo lê. Ở góc tường, một ni cô đang lặng lẽ, bất động.
Ngục định theo lệ cũ bước xa, tạo điều kiện để trò chuyện riêng, nhưng nọ ngăn .
“Lão ca chờ chút, chỉ vài câu .”
“Được.” – ngục tại chỗ, sờ tay lên tay áo cất bạc, chẳng buồn thúc giục.
Hôm qua để chuyện với tiểu ni cô hai khắc đồng hồ, năm lượng bạc. Hôm nay mới mấy câu mười lượng, thật là buôn bán lời to!
“Tĩnh Tâm sư phụ—” – nọ gọi một tiếng.
Tĩnh Tâm khẽ cúi đầu, hề đáp .
Người nọ tiến thêm một bước, gọi:
“Tĩnh Tâm sư phụ—”
Vẫn phản ứng, chỉ tiếng văng vẳng từ những lao thất khác khiến gai .
Người nọ bám lấy song sắt, cố bên trong, nhưng Tĩnh Tâm tựa sát vách, ánh sáng lờ mờ khiến chẳng thể rõ.
“Không xảy chuyện đấy chứ?” – nọ sang ngục .
Ngục chẳng mấy bận tâm:
“Ở trong ngục mãi, cũng tra tấn gì, thì chuyện ?”
“Vẫn nên xem thử.”
Ngục tuy chẳng tình nguyện, nhưng nhận thêm một thỏi bạc thì lập tức đổi giọng:
“Phiền ngài lùi xa một chút, để xem.”
Người nọ lập tức thức thời lùi .
Ngục lấy chùm chìa khóa đeo bên hông, tìm đúng chìa, mở khóa, đẩy cửa bước .
“Này, tỉnh !” – đến gần, gọi một tiếng.
Thấy nàng nhúc nhích, ngục mất kiên nhẫn, vung chân đá nhẹ:
“Giả c.h.ế.t —”
Tĩnh Tâm lập tức ngã nhào đất.
Khuôn mặt trẻ trung đoan trang hiện mắt, đôi mắt mở trừng trừng, đông cứng nơi khoảnh khắc đau đớn tột cùng.