Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 303: Kẻ biến mất
Cập nhật lúc: 2025-09-21 23:05:02
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chân chạm đất, Phùng Cẩm Tây liền đối diện một đôi mắt đen láy sáng rực, dọa đến mức quỳ phịch xuống đất.
Gương mặt vốn cảm xúc của Tiểu Ngư khẽ hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tiểu Ngư?” Phùng Cẩm Tây nhận đây là nha ít lời luôn theo sát đại tiểu thư, thở phào một , đồng thời cảm thấy hổ vô cùng.
Thật mất mặt!
Hắn lồm cồm dậy, mặt nghiêm hỏi: “Sao ngươi ở đây?”
“Tiểu thư sai nô tỳ đây chờ Tam lão gia.” Tiểu Ngư điềm đạm đáp.
Phùng Cẩm Tây sắc trời, do dự theo Tiểu Ngư đến Vãn Thu Cư.
Vãn Thu Cư yên ắng, ánh đèn màu cam từ bên trong hắt , mờ nhòe tiểu viện tiêu điều đầy hoa cỏ úa tàn.
Phùng Cẩm Tây quanh như kẻ trộm, sợ bắt gặp.
Dù là thúc chất thích, nhưng đêm hôm khuya khoắt lén lút chạy tới, khác thấy tất sẽ sinh điều dị nghị. Nếu phụ mà , chỉ e đánh gãy chân.
Phùng Cẩm Tây dám thở mạnh, theo Tiểu Ngư nhẹ nhàng bước trong phòng.
Phùng Tranh đang đợi trong thư phòng, thấy Phùng Cẩm Tây bước liền chào: “Tam thúc về .”
Phùng Cẩm Tây tiến gần, bất đắc dĩ : “Sao còn đợi? Ngày mai kể chẳng khác gì.”
Phùng Tranh thật lòng: “Không đợi tam thúc trở về, yên tâm .”
Phùng Cẩm Tây khẽ kéo môi.
Ít nhất cũng báo một tiếng, nhảy tường phát hiện chờ, ai mà chịu nổi.
“Tam thúc kể , gặp Đỗ Nhụy những gì?” Phùng Tranh nhanh chóng thẳng vấn đề.
Bị ánh mắt chăm chú của đại chất nữ chằm chằm, Phùng Cẩm Tây âm thầm thở phào.
May mà với Đỗ Nhụy gì cả, bằng giờ hổ đến độ đào hố chui xuống mất.
“Chúng chỉ vài câu, nàng dẫn gặp một .”
“Ai?”
Phùng Cẩm Tây trầm mặc chốc lát, : “Người đó tự xưng là di mẫu của .”
Phùng Tranh tỏ kinh ngạc: “Di mẫu? Vậy chẳng là của sinh mẫu tam thúc?”
“Nàng là của sinh mẫu .” Phùng Cẩm Tây kể bộ cuộc đối thoại cho Phùng Tranh .
Phùng Tranh xong nhíu mày: “Nàng nhất định đang lừa tam thúc.”
Phùng Cẩm Tây gật đầu: “Ta cũng nghĩ . Nếu sinh mẫu thật là nữ tử bình thường bán đến Đại Ngụy, những lấy thủ đoạn cao siêu như để tiếp cận ?”
Chỉ để tiếp cận mà chấp nhận hoa nương — chuyện giống việc thường ?
“Tam thúc, thực sự trông giống ?”
Phùng Cẩm Tây gật đầu khẳng định: “Giữa mi mắt vài phần tương tự.”
Loại tương tự , là kiểu một cái là khó mà bỏ qua.
“Nàng thể gặp tam thúc ở Hồng Hạnh Các, đủ thấy nơi đó với nàng là chốn an nhất. Cộng thêm Đỗ Nhụy, A Đại, thể khẳng định Hồng Hạnh Các chính là sào huyệt của nước Tề.”
Sắc mặt Phùng Cẩm Tây khó coi.
Tề nhân, Tề nhân… những rốt cuộc định buông tha ?
“Tam thúc đây đến Kim Thủy Hà, từng thấy nàng ?”
Phùng Cẩm Tây khẽ ho: “Ta cũng thường đến. Dù thì trong trí nhớ cũng từng gặp.”
“Vậy lẽ nàng mới đến Hồng Hạnh Các lâu. Trong mắt bọn họ, tam thúc mới thế, nhất thời khó chấp nhận cũng là lẽ thường. Tam thúc cứ lạnh nhạt một chút, nhân cơ hội chúng dò xét xem Anh cô quan hệ gì với Hồng Hạnh Các từ khi nào.”
“Ừm.” Phùng Cẩm Tây gật đầu lấy lệ, trong lòng rối như tơ vò mà về phòng nghỉ.
Sáng hôm , Phùng Tranh gọi Tiền Tam đến hỏi: “Phía Hồng Hạnh Các động tĩnh gì ?”
“Vẫn .” Tiền Tam gượng.
Mới xuất sư gặp trục trặc, chức tổng quản phủ Quốc công quả dễ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-303-ke-bien-mat.html.]
“Ngươi những ngày theo dõi Hồng Hạnh Các, từng ai tên là Anh cô ?”
“Anh cô?” Tiền Tam cố nhớ, lắc đầu: “Tiểu nhân ấn tượng.”
“Vậy ngươi để ý xem, tin tức gì liên quan đến lập tức hồi báo.”
“Dạ .” Tiền Tam lập tức đáp lời, hỏi, “Tiểu thư, vị Anh cô ở Hồng Hạnh Các là phận gì ? Người cũng đó, Hồng Hạnh Các đông , tiểu nhân đó khách thì tiện bằng bên trong, nếu phận cụ thể thì e là nhiều mới dò , như sẽ tốn khá nhiều thời gian.”
“Ta ?” Phùng Tranh nhướng mày, nhàn nhạt.
Tiền Tam lúc mới phản ứng kịp, liền tự tát một cái: “Tiểu nhân lỡ lời, tiểu thư thể chứ!”
Cái miệng thật đáng đánh, thành thật như thế .
“Chỉ nàng gọi là Anh cô, tuổi ba mươi mấy, dung mạo xinh .” Phùng Tranh cố ý dặn một câu, “Không hỏi thẳng khác về tên nàng , tự tìm hiểu từ từ.”
Với phận và mục đích như thế, ắt hẳn nàng vô cùng cảnh giác, nếu hỏi thẳng sẽ khiến rút dây động rừng.
Tiền Tam mặt hiện vẻ khó xử: “Không dò hỏi thì tiểu nhân xác định ai là Anh cô?”
Phùng Tranh trầm ngâm giây lát : “Nàng vài phần giống tam thúc, ngươi là nhận .”
Tiền Tam trừng to mắt, tim đập thình thịch.
Giống Tam lão gia?
Trời ơi, ý là !
Phùng Tranh nheo đôi mắt hạnh, giọng lành lạnh như ý cảnh cáo: “Quản miệng, nhiều việc.”
“Tiểu nhân hiểu , tiểu thư cứ yên tâm một trăm phần!” Tiền Tam bừng tỉnh, đập tay lên n.g.ự.c cam đoan.
Dù cho là sinh mẫu của Tam lão gia còn sống cũng chẳng liên quan đến , là quy củ, mục tiêu rõ ràng, quan trọng nhất là việc đại tiểu thư giao phó.
TBC
Phân phó xong nhiệm vụ cho Tiền Tam, Phùng Tranh kể chuyện Anh cô cho Lục Huyền .
Phía Lục Huyền đương nhiên cũng lập tức sai điều tra.
Thế nhưng mấy ngày liền trôi qua, bất kể là thuộc hạ của Lục Huyền Tiền Tam, đều ai dò bất kỳ tin tức nào về tên Anh cô.
Cái tên “Anh cô”, ở Hồng Hạnh Các như thể từng tồn tại.
Phùng Tranh và Lục Huyền gặp mặt, cùng bàn luận chuyện .
“Chẳng lẽ Anh cô ở Hồng Hạnh Các, hôm đó chỉ mượn nơi đó để gặp tam thúc ?”
“Giọt nước giấu trong biển là an nhất, cho rằng nàng sẽ đặt chân ở nơi khác.” Lục Huyền khẽ gõ tay lên mặt bàn, ngón tay thon dài nhịp nhẹ từng nhịp.
“Vậy thì lạ thật, một sống sờ sờ cứ như bốc khỏi nhân gian.” Phùng Tranh nhíu mày, thuận miệng , “Hay là chúng cùng tới đó điều tra thử?”
Ánh mắt Lục Huyền dừng gương mặt trắng trẻo như ngọc của nàng: “Đỗ Nhụy từng gặp nàng, nếu cùng , e nàng cải trang kỹ lưỡng…”
“Chờ một chút!” Một tia linh quang xẹt qua trong đầu, đôi mắt Phùng Tranh bỗng bừng sáng.
Lục Huyền nàng.
“Lục Huyền, xem khi nào Anh cô dịch dung ?” Phùng Tranh giấu nổi kích động trong giọng .
“Dịch dung?”
“Phải đó, thể nàng cải trang thành một diện mạo khác, bởi thế chúng mới luôn tra !”
Lục Huyền trầm ngâm chốc lát, gật đầu tán đồng: “Có khả năng.”
“Vậy thì hết tới Kim Thủy Hà dò xét một phen.” Có hướng điều tra mới, tâm trạng Phùng Tranh phấn chấn, đôi mắt to cong cong như trăng non.
Trái tim Lục Huyền khẽ rung động, kìm nghiêng , khẽ hôn lên trán nàng một cái.
Phùng Tranh theo bản năng che miệng, lúc nhận nơi là nhã gian trong quán, mới buông tay xuống.
Nghĩ đến phản ứng của , nàng hổ nghiêm mặt: “Chàng cũng một tiếng.”
Làm nàng tưởng giống ở bờ liễu hôm , định càn.
Nam tử trẻ tuổi ánh mắt ôn nhu, khóa chặt ánh nơi mắt nàng, khẽ : “Đây là phần thưởng.”
Phùng Tranh của , quả thật thông minh khiến yêu mến.