Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 324: Tín Nhiệm

Cập nhật lúc: 2025-09-22 23:55:13
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phùng Thượng thư Ngưu lão phu nhân , liền nổi giận đến mức râu mép cũng rung lên: “Nói năng cái gì !”

“Ta cái thứ chổi như Vưu thị thì nên bỏ quách cho !” Ông già còn quan lớn nữa, nên Ngưu lão phu nhân cũng mạnh miệng hơn nhiều.

Phùng Thượng thư lạnh: “Già đầu mà còn ăn hồ đồ.”

Ngưu lão phu nhân tức tối, phục chút nào: “Sao bảo là hồ đồ? Đại lang c.h.ế.t sớm như , chẳng là do nàng khắc phu ? Chẳng vì đám cháu bên ngoại nàng gian lận trong khoa cử mà ông mất chức ?”

Đám nha , bà tử trong phòng thấy hai lớn cãi , liền lặng lẽ lui hết ngoài. Phùng Thượng thư năng cũng còn kiêng kị gì: “Nếu bà như , thì khi tiên hoàng băng hà, thái hậu còn sống, tiên hoàng cũng thái hậu khắc c.h.ế.t ?”

Ngưu lão phu nhân sợ đến trắng bệch cả mặt: “Ông điên ? Cái loại lời mà cũng dám !”

Phùng Thượng thư vẻ mặt thản nhiên: “Dám tạm bàn, nhưng bà thử xem đúng ?”

Ngưu lão phu nhân ông già thành liều mạng, sợ đến mức dám hó hé thêm lời nào.

Ông già điên thật , thể trêu !

Lo rằng Ngưu lão phu nhân sẽ gây khó dễ cho con dâu, Phùng Thượng thư liền nhắc nhở: “Bà đối với Vưu thị nên khách khí một chút, nếu để đồn ngoài là mẫu chồng hà khắc con dâu, đến cả phủ Thành Quốc Công cũng yên chuyện .”

Ngưu lão phu nhân liền bĩu môi: “Giờ ông là kẻ trắng tay, còn tưởng giữ nổi mối hôn sự với phủ Thành Quốc Công ?”

Phùng Thượng thư nhắm mắt , lòng sinh cảm giác bất lực như “ve sầu chuyện với băng tuyết mùa hè.”

“Đừng tưởng ai cũng giống nhà họ Tiết.” Nói xong câu đó, Phùng Thượng thư vung tay áo bỏ .

Ngưu lão phu nhân càng nghĩ càng tức, ném lời nhắc nhở của Phùng Thượng thư đầu, lập tức bước thẳng đến Di Hinh viện.

Lúc Phùng Tranh và Phùng Đào đang ở Di Hinh viện bầu bạn cùng Vưu thị, Ngưu lão phu nhân đến, hai tỷ liền .

Tổ mẫu rõ ràng là tới chất vấn đây mà.

Quả nhiên, chỉ thấy Ngưu lão phu nhân mặt mày căng thẳng bước , mang theo khí thế “mưa giông sắp tới”.

Vưu thị mắt đỏ hoe, cúi hành lễ chào hỏi.

Ngưu lão phu nhân từ cao xuống nàng dâu đang quỳ gối, đầy một bụng chán ghét.

Lúc cưới cái thứ chổi về nhà chứ!

Vưu thị giữ nguyên tư thế hành lễ, chân tay bắt đầu tê dại.

Phùng Tranh đỡ lấy Vưu thị, mặt mang theo nụ nhàn nhạt hỏi Ngưu lão phu nhân: “Tổ mẫu là tới nhắc mẫu sớm chuẩn dọn đồ ?”

Phủ của quan viên cao cấp đều quy chế riêng, Phùng Thượng thư cách chức, cả nhà Phùng gia tự nhiên rời khỏi phủ Thượng thư.

Nghe Phùng Tranh , Ngưu lão phu nhân liền tối sầm mặt, n.g.ự.c nghẹn khí đến phát choáng.

Vinh hoa nửa đời, cú sốc thể chấp nhận, liền đem bộ cơn giận trút lên đầu Vưu thị.

“Gặp chuyện chỉ , bên nhà đẻ đám cháu chuyện hồ đồ, ngươi răn dạy ?” Ngay mặt hai tỷ Phùng Tranh, Ngưu lão phu nhân chút nể mặt, mắng chửi Vưu thị thương tiếc.

Vưu thị mặt trắng bệch, từng lời như kim châm, dám một lời.

“Tổ mẫu mắng mệt ?” Phùng Tranh lạnh giọng hỏi.

Ngưu lão phu nhân sững , sắc mặt âm trầm về phía Phùng Tranh: “Ngươi dám với tổ mẫu như ?”

Phùng Tranh tiện tay nâng một ly đưa qua, thản nhiên : “Tôn nữ sợ tổ mẫu mắng nhiều quá sẽ mệt, mời uống nhuận họng. Tôn nữ là sai ?”

Lời thể bắt bẻ, nhưng ngữ khí và thần sắc của nàng khiến lửa giận trong lòng Ngưu lão phu nhân bùng lên.

“Không cần, ngươi đừng học mẫu ngươi chỉ , như tạ ơn trời đất .”

Vưu thị vẻ mặt tủi nhục đến mức còn chỗ dung , thể run lên bần bật.

Phùng Tranh nắm c.h.ặ.t t.a.y Vưu thị, ánh mắt thẳng tắp Ngưu lão phu nhân: “Gia đình gặp biến cố, tổ mẫu lo liệu, định lòng , mà chỉ chỉ trích mẫu , là tấm gương đáng để học theo ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-324-tin-nhiem.html.]

TBC

“Tranh nhi!” Vưu thị siết c.h.ặ.t t.a.y Phùng Tranh, hiệu nàng đừng nữa.

 

Ngưu lão phu nhân tức đến trắng bệch mặt mày: “Đồ nghịch tử, ngươi còn lên mặt dạy nữa ?”

“Tôn nữ dám, chỉ là hỏi một câu mà thôi.”

“Đây là cái kiểu hỏi han của ngươi ?” Ngưu lão phu nhân hất tay, rơi chén trong tay Phùng Tranh, giọng đầy giận dữ, “Ngươi tưởng vì gả nhà cao cửa rộng mà lưng thẳng lên , liền coi trưởng bối ? Ta cho ngươi , chuyện hôn sự của ngươi mà thành thì đúng là mơ giữa ban ngày!”

Đó là đích trưởng tôn của một phủ Nhất đẳng Quốc công, thể cưới con gái của một nhà dân thường như nàng?

Ngưu lão phu nhân giao du với các phu nhân quý tộc bao năm, cũng từng thấy qua cảnh nhà đẻ sa sút, con dâu nhà chồng hắt hủi, thậm chí bỏ rơi, từng xảy .

Chuyện hủy hôn ngay lúc gặp chuyện còn quá đỗi thường tình.

Không xa, ngay Tiết gia bên cạnh thôi, cũng từng là thanh mai trúc mã với Phùng gia, thế mà Phùng Tranh gặp chuyện chủ động lui hôn.

Phủ Quốc công cớ gì để giữ nàng ?

Phùng Tranh cúi mắt, nhẹ nhàng : “Vậy thì đợi đến lúc hôn sự của tôn nữ thật sự tan vỡ, tổ mẫu hãy dạy dỗ cũng muộn.”

Ngưu lão phu nhân giật giật lông mày, hừ lạnh một tiếng vung tay áo rời .

Phùng Tranh dõi mắt theo bóng dáng bà , sắc mặt chút cảm xúc.

“Đại tỷ…” Phùng Đào nhẹ nhàng kéo tay áo Phùng Tranh, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Vưu thị cũng còn để tâm đến nỗi áy náy và khổ sở trong lòng nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phùng Tranh, giọng run run trấn an: “Tranh nhi, đừng tổ mẫu con , phủ Quốc công sẽ .”

Phùng Tranh gật đầu: “Con .”

Nàng hiểu rõ tất cả trong phủ Quốc công, nhưng nàng hiểu Lục Huyền.

Chính vì hiểu nên nàng tin tưởng.

Thấy Vưu thị và Phùng Đào vẫn lo lắng nguôi, Phùng Tranh bật : “Mẫu , Tam , hai đừng lo cho con, sẽ chuyện gì . Huống hồ, nếu phủ Quốc công thật sự vì biến cố của nhà mà lui hôn, thì cũng xem như rõ cách hành xử của họ từ , còn hơn gả mới gặp điều như thế.”

Vưu thị nghĩ đến cơn biến động lớn của phủ Thượng thư, nghĩ đến tương lai của các con, trong lòng vẫn nguôi ngoai, khẽ lẩm bẩm: “Đều là của …”

Phùng Tranh đưa mắt hiệu với Phùng Đào: “Tam , tỷ chuyện riêng với mẫu .”

Phùng Đào ý liền lui ngoài.

Phùng Tranh nắm lấy tay Vưu thị đang lạnh toát, hạ giọng : “Mẫu , cần tự trách, thực việc tổ phụ bãi quan liên quan gì đến đại cữu và mấy bên ngoại cả.”

Vưu thị giật , chăm chú Phùng Tranh.

Phùng Tranh nếu đôi chút sự thật, với tính tình của mẫu e sẽ sinh bệnh vì u uất, nên nhỏ giọng : “Tổ phụ bãi quan là vì chuyện liên quan đến Bắc Tề. Dính dáng đến tranh chấp giữa hai nước, nếu truyền e sẽ gây hoang mang, hoàng gia mới tìm một cái cớ để xử lý. Mẫu hiểu ?”

Vưu thị sắc mặt mới dịu xuống: “Thật ?”

“Chuyện như con dám bịa.”

nếu liên quan đến… Bắc Tề, nhà chúng gặp nguy hiểm gì ?”

“Sẽ , tổ phụ bãi chức chính là cách hoàng thượng xử lý phủ .”

So với kết cục cả nhà tru di, hiện giờ như thế là nhẹ nhàng quá nhiều.

Phùng Tranh nghĩ đến đây, tâm tình mới thấy nhẹ nhõm, hòn đá lớn trong lòng như nhấc một nửa.

Còn một nửa, chính là chuyện thành trì năm tới sẽ thất thủ.

Vưu thị thở phào, chợt nhớ một chuyện: “Chuyện lớn như , Tranh nhi ?”

Phùng Tranh khựng , nhanh chóng nghĩ cách : “Lục Huyền sợ con lo lắng, nên lén cho con .”

Bị ánh mắt dò xét của Vưu thị chằm chằm, Phùng Tranh hiếm khi đỏ mặt: “Đã lui hôn mà, mẫu yên tâm nhé?”

 

Loading...