Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 383: Lui binh

Cập nhật lúc: 2025-09-24 23:34:13
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trưởng công chúa Vĩnh Bình ánh mắt sắc như đao, quét về phía vị đại thần cất tiếng.

Vị đại thần da đầu tê dại, trong lòng đầy nghi hoặc.

Chẳng lúc chính là thời cơ mong cho Bắc Tề lui binh ? Vì trưởng công chúa như đang tức giận?

“Ngươi phái sứ giả tới khuyên Bắc Tề lui binh?” Trưởng công chúa Vĩnh Bình thẳng , từng chữ lạnh lùng.

Lúc , vị đại thần xác định : trưởng công chúa đang nổi giận.

ông hiểu vì . Đành liều đáp: “Điện hạ, giờ là thời cơ nhất để—”

Chưa dứt lời, một tiếng vỗ bàn vang dội chặn ngang câu .

Trưởng công chúa Vĩnh Bình mặt trầm như nước, cần nổi giận mà đầy uy nghiêm: “Quả thực, đây là cơ hội nhất để Bắc Tề lui binh. các ngươi nhớ rõ—cơ hội từ trời rơi xuống!”

Trưởng công chúa chỉ tay về phía Lục Huyền: “Là Lục Huyền đặt sinh tử ngoài , lẻn doanh địch cùng Chu tướng quân mưu định kế hoạch.”

Rồi chỉ về phía Phùng Tranh.

“Là Phùng Tranh dặm dài ngàn dặm, chẳng kịp về nhà, âm thầm nắm bắt bộ bố trí kho lương quân địch.”

Ánh mắt trưởng công chúa b.ắ.n về phía vị đại thần nọ, giá băng như tuyết: “Hơn thế nữa, là vô tướng sĩ, bá tánh liều mạng giữ thành, kiên cường chống cự tới ngày hôm nay—ngày mà địch doanh thiêu, tướng địch giết.”

TBC

Bà vỗ mạnh lên bàn, nhưng như vỗ thẳng lòng từng mặt.

“Cơ hội như thế, ngươi phái sứ giả van xin địch lui binh?”

Vị đại thần mồ hôi lạnh ướt lưng, nghẹn lời .

Thực , suy nghĩ giống ông ít. đến lúc , họ hiểu: trưởng công chúa tuyệt ý định .

Trưởng công chúa Vĩnh Bình đưa mắt khắp triều thần, từng chữ vang vọng: “Nhớ cho kỹ, nếu Bắc Tề lui binh, cũng là vì chúng đánh lui—chứ cầu xin mà lui!”

Giết Mục Nhân, thiêu kho lương, tuy là thủ đoạn bất ngờ chứ đối kháng trực diện, nhưng như chẳng chứng minh Đại Ngụy là quả hồng mềm để bóp nắn?

Bắc Tề hiểu rằng: gặm khúc xương cứng như Đại Ngụy, thì đừng trách răng gãy m.á.u trào.

Ai còn dám nhắc chuyện cầu hòa, bà sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u đá cầu!

Ánh mắt trưởng công chúa lạnh lùng lướt qua, ít vội cúi đầu.

Lời dám nữa, chi bằng cứ lời bà.

Trưởng công chúa dậy, giọng bình thản: “Bản cung sẽ đích lĩnh binh xuất thành, đánh cho giặc tan tác!”

Quân thủ thành sắp cạn sức, bà còn mong giặc lui hơn ai hết. chính bởi như , càng thể để quân Tề điểm yếu của Đại Ngụy.

Lời dứt, sắc mặt đều biến đổi.

“Điện hạ, vạn vạn thể!”

“Phải đó, thái tử còn ở Thái Hoa Sơn, kinh thành còn cần trấn giữ đại cục!”

Lục Huyền tiến lên: “Điện hạ, xin để mạt tướng !”

“Thần cũng .” Phùng Tranh cũng bước .

Lại mấy vị tướng lĩnh khác tranh xin .

“Không cần khuyên nữa.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình chỉ đích danh Lục Huyền, Phùng Tranh cùng vài vị tướng, lệnh họ lập tức điều binh xuất thành.

Từ khi kinh thành quân Tề vây hãm, đây là đầu tiên dân chúng thấy cổng thành mở rộng, vô binh sĩ ào ạt xuất quân.

Ánh dương như lửa, lá cờ lớn thêu chữ “Ngụy” phấp phới trong gió.

“Xông lên!” Vô tiếng hô rung trời.

Binh sĩ Đại Ngụy kẻ cưỡi ngựa, bộ, binh khí đủ loại, nhưng khí thế đồng lòng.

Đó là khí thế liều tử chiến.

Trưởng công chúa , giữ kinh thành , chính là giờ phút .

Bọn họ xông lên , thể sẽ chết, nhưng nếu cái c.h.ế.t của họ đổi sự sống cho , là đáng giá.

Không giống những ngày , trong lòng chỉ tràn ngập tuyệt vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-383-lui-binh.html.]

“Tướng… tướng quân, quân Ngụy đánh tới !”

 

Tướng lĩnh quân Tề khi tin lập tức thất sắc, tưởng như thể tin tai .

Bọn họ vốn cho rằng quân Ngụy sẽ án binh bất động.

Suốt mấy ngày qua quân Ngụy cũng dễ gì chống đỡ , nay cơ hội nghỉ ngơi, chủ động xuất kích?

dù kinh ngạc đến , việc quân Ngụy tiến công là sự thật.

“Ứng chiến! Mau ứng chiến!”

Quân Tề rối loạn, hoảng hốt vô cùng.

Biến cố đêm qua khiến họ gần như chợp mắt, mất thống soái Mục Nhân, nhất thời ai thể nắm quyền chỉ huy quân.

Quân Tề lúc , cả thể lực lẫn sĩ khí đều rơi xuống mức thấp nhất, còn phía quân Ngụy khí thế như hồng, quyết tử chiến.

Khi kẻ mạnh suy yếu, kẻ yếu dốc lực, quân Tề tuy quân và cá nhân binh lính đều vượt trội, vẫn liên tục bại lui, chẳng mấy chốc tan tác như núi đổ.

Binh bại như dỡ đê, khắp nơi chỉ thấy binh Tề tháo chạy, chân là thây phơi ngổn ngang.

“Rút lui!” tiếng hô dồn dập vang lên.

Quân Tề thật sự lui, lui thẳng về tới Ngọc Tuyền Quan.

Ngọc Tuyền Quan Bắc Tề chiếm lĩnh, đoạt trong thời gian ngắn là điều thể, cuộc chiến giằng co lâu dài mới bắt đầu. ít , ngoài kinh thành còn cảnh quân Tề đông nghịt, đen kịt, như thể bất cứ lúc nào cũng thể xông thành g.i.ế.c sạch .

“Giữ ! Giữ !” Dân chúng hoan hô như sấm, òa nức nở.

Ngọc Tuyền Quan mất , vẫn còn thể đoạt , nhưng nếu kinh thành thất thủ, chính là quốc phá gia vong!

bá tánh quỳ rạp mặt đoàn quân chiến thắng do trưởng công chúa Vĩnh Bình dẫn đầu, dâng lên trái cây, hoa tươi, điểm tâm, tất thảy những gì thể bày tỏ lòng ơn đều đưa lên tay các binh sĩ.

Những từng chỉ đổ m.á.u mà rơi lệ, giờ đây mắt cũng đỏ hoe.

Tại nơi nghị sự lâm thời, trưởng công chúa Vĩnh Bình triệu tập bá quan, thương nghị công việc tiếp theo.

“Nửa tháng , thái tử sẽ đưa linh cữu tiên đế về đến kinh thành. Khi thái tử mãn tang, chọn ngày hoàng đạo gần nhất cử hành đại lễ đăng cơ, mới tiến hành quốc tang.”

Chúng thần đồng loạt gật đầu đồng tình, ai dị nghị.

Nước chẳng thể một ngày vô chủ. Theo lễ thường, con để tang cha ba năm, thực tế là hai mươi bảy tháng. với thái tử, lễ tang tính ngày đổi tháng, chỉ giữ tang hai mươi bảy ngày.

Tính từ ngày Khánh Xuân đế băng hà, đợi khi thái tử đưa linh cữu hồi kinh, hai mươi bảy ngày cũng tròn.

“Lưu Minh.” Trưởng công chúa chỉ một , “Ngày mai ngươi dẫn binh xuất phát, nghênh đón thái tử.”

“Mạt tướng tuân lệnh.”

“Trương Hổ, ngươi mang binh đến Nam Lĩnh, phối hợp quân trú phòng dẹp loạn dị tộc.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

“Vương Dương…”

Từng đạo mệnh lệnh ban xuống, chỉ còn Phùng Tranh và Lục Huyền là phân phó.

“Điện hạ, rõ mạt tướng nhiệm vụ gì?”

Trưởng công chúa Lục Huyền, mỉm : “Ngươi và Phùng Tranh đều nghỉ ngơi một thời gian. Đợi thái tử trở về, dự lễ đăng cơ xong, tất sẽ cần các ngươi góp sức đoạt Ngọc Tuyền Quan.”

Lục Huyền liếc Phùng Tranh, khóe môi khẽ nhếch.

Chẳng , từ nay và Phùng Tranh thể kề vai sát cánh, sớm chiều bên ?

Sự vụ nghị bàn xong, trưởng công chúa giữ Lục Huyền và Phùng Tranh.

“Ta nhớ, hôm nay vốn là ngày đại hôn của các ngươi.” Trưởng công chúa hai gương mặt trẻ trung, lòng trăm mối cảm xúc.

Phùng Tranh và Lục Huyền , cùng nghĩ: cứ tưởng Bắc Tề lui binh thì hôn lễ vẫn kịp cử hành, ai ngờ quên mất còn đang trong quốc tang.

Đều là tại tên hôn quân c.h.ế.t đúng lúc, khiến họ quên mất còn giữ tang cho một kẻ như thế.

“Trước khi tiến đến Ngọc Tuyền Quan, hôn sự của hai ngươi nên sớm định đoạt. Ý các ngươi thế nào?”

 

Loading...