Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 54: Thu Lưới
Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:24:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý ma ma chẳng buồn liếc mắt đến Tiền Tam, đôi mắt rời bóng dáng Phùng Nhị lão gia rời khỏi ngõ Đá, về một hướng nhất định.
Nơi đó, xa lắm, nơi góc đường đỗ một cỗ xe ngựa, chính là cỗ xe Phùng Nhị lão gia dùng mỗi ngày để đến nha môn và trở về phủ.
Khi Tiền Tam đưa tới, Lý ma ma cẩn thận xác nhận rõ ràng.
Mắt thấy bóng lưng Phùng Nhị lão gia khuất dần, Lý ma ma thể ở thêm.
Bà nghiến mắt về phía ngõ Đá, dặn Tiền Tam: “Liệu mà giữ mồm giữ miệng, chuyện gì sẽ tìm ngươi.”
“Dạ , ma ma yên tâm, tiểu nhân thế nào.”
Chờ Lý ma ma bước nhanh rời , Tiền Tam lập tức liên hệ với Tiểu Ngư.
Hắn kể chuyện, nịnh nọt tranh công: “Tiểu Ngư tỷ tỷ, tỷ xem tiểu nhân tệ chứ, đến mặt đại tiểu thư nhớ đỡ vài câu cho tiểu nhân nhé.”
Tuy dám mơ mộng nhiều, nhưng lỡ đại tiểu thư vui vẻ thưởng bạc, thì ai chê bạc cắn tay bao giờ?
Tiểu Ngư biểu lộ gì, liếc một cái: “Làm , đ.â.m ngươi đấy.”
Ý là, là điều đương nhiên.
Tiền Tam rùng một cái, suýt nữa thì .
Rõ ràng mới chỉ là một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi, mà tâm địa lạnh lẽo đến thế.
Đây là Tiểu Ngư tỷ tỷ, rõ là “Ngư ma ma” mới đúng!
Bên , Phùng Tranh nhận tin sự đều thuận lợi, còn Nhị phu nhân Dương thị thì cũng đang đợi Lý ma ma trở về.
“Vú nuôi, thế nào ?” Lúc cất lời, lòng Dương thị như thắt .
Mà lời đáp của Lý ma ma khiến bà thất vọng: “Lão nô nấp ở gần ngõ Đá tận mắt trông thấy, lão gia… quả thực là từ đó …”
Sắc mặt Dương thị lập tức trắng bệch như tuyết, hai tay siết chặt chén trong tay: “Là nhà nào?”
“Chính là căn nhà ở đầu ngõ Đá.”
Tay Dương thị run run, chén lắc lư mấy giọt nước b.ắ.n lên mu bàn tay, nhưng bà dường như hề .
“Có trông thấy tiện nhân ?”
Ánh mắt Lý ma ma đầy xót xa: “Lão gia một .”
Dương thị nặng nề đặt chén xuống bàn, lập tức phắt dậy: “Hắn giấu cũng khéo thật!”
Câu hỏi khi nãy của bà là thừa thãi.
Tiện nhân đó đương nhiên thể lộ mặt.
Nếu cẩn thận, thể giấu bà mười năm như kẻ mù, điếc.
Bà từng cho rằng Phùng Cẩm Nam giống phụ , tuy cũng là nam nhân tâm háo sắc, từng ý định nạp , nhưng khi lão thái gia kiên quyết phản đối thì mới an phận.
Bà sai , đời gì con mèo nào ăn vụng?
Thân mẫu bà vốn là thứ chín của phụ , trong nhà tỷ cùng phụ khác mẫu hơn mười , bà sớm chịu đủ khổ sở trong cảnh đó.
Ai ngờ vì cho Phùng Cẩm Nam nạp , bao dưỡng một nữ nhân bên ngoài, còn bà thì giấu kín như đứa ngốc suốt hơn mười năm.
“Hắn… thể !” Đến lúc , Dương thị còn chút ảo tưởng nào.
Lý ma ma khẽ khàng khuyên nhủ: “Phu nhân, lão gia về phủ , e là sẽ đến bên ngay thôi. Dù trong lòng phu nhân giận đến mấy, cũng xin hãy tỏ bình thường, đừng để lão gia sơ hở.”
Dương thị lấy khăn tay chấm khóe mắt, khẽ gật đầu.
Đến tuổi bà, cái gọi là tình yêu nam nữ chẳng còn quan trọng, điều khiến bà tức giận hơn chính là lừa dối, là sự giận dữ khi phát hiện cảnh tượng vợ chồng hòa thuận mà luôn tự hào các phu nhân khác chỉ là một lớp vỏ giả tạo.
Dương thị thu xếp tâm tình, nha bẩm báo lão gia đến.
Phùng Nhị lão gia nhanh chóng bước , mặt nở nụ mỹ kẽ hở: “Có nên dọn cơm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-54-thu-luoi.html.]
Dương thị đè nén cơn xúc động chất vấn, cũng nở nụ kẽ hở: “Đang chờ lão gia đây.”
Chẳng bao lâu , đám nha bày biện xong bữa tối trong phòng ăn, phu thê đối diện, lặng lẽ dùng cơm.
Không ảo giác , Phùng Nhị lão gia cảm thấy khí tối nay phần trầm lặng.
“Trong nhà chuyện vẫn chứ?”
Dương thị thoáng siết lòng, bình tĩnh đáp: “Ngày nào cũng như ngày nào, việc trong phủ lão gia cần bận tâm.”
“Có nàng quán xuyến, thể yên lòng.” Phùng Nhị lão gia thuận miệng khen một câu, tiếp tục ăn cơm.
Dương thị cúi mắt lạnh.
Hôm nay bà chỉ ít vài câu, Phùng Cẩm Nam tự chủ động mở lời, khiến bà càng thêm rõ ràng—tâm tư ông từng đặt nơi Đình Lan viện.
Thực đứa con hoang mười mấy tuổi, tính chắc chắn là lúc bà đang mang thai tiểu nhi tử, ông vì thu thông phòng mà giở trò bên ngoài.
Hai vợ chồng yên tĩnh dùng xong bữa tối, Phùng Nhị lão gia thêm một lát đến thư phòng.
Việc vốn là thói quen, Dương thị cũng nghĩ ngợi gì, dẫu trưởng tử và các khuê nữ đều đến tuổi luận hôn, vợ chồng già cần quanh quẩn bên suốt ngày.
giờ nàng chỉ khẩy.
Bà chỉ lo con cái trưởng thành, quên mất Phùng Cẩm Nam nay mới gần bốn mươi, đang ở độ tuổi cường tráng.
Đã ngủ bên ngoài, thì dĩ nhiên còn về bên bà nữa.
Càng nghĩ càng giận, Dương thị lập tức gọi Lý ma ma: “Ngày mai xem cái hồ ly tinh đó trông như thế nào.”
Lý ma ma thoáng lộ vẻ tán đồng, nhẹ giọng khuyên: “Phu nhân, là để mẫu tử họ lộ mặt ? Lão gia giấu suốt bao năm nay đúng là đáng giận, nhưng mẫu tử họ cũng thể ngẩng đầu . Nếu phu nhân dẫn tới gây chuyện, để lão thái gia, lão phu nhân chuyện đứa trẻ , thì cho dù lão thái gia giận lão gia thế nào nữa, đứa nhỏ cũng sẽ đưa về phủ…”
Dương thị mím môi, giọng lạnh lùng: “Những lời đều hiểu, đương nhiên việc dại dột như .”
Làm ầm lên để đứa con hoang đó thành công tử phủ Thượng thư? Bà nào kẻ tình cảm mờ lý trí mà hành động hồ đồ.
“ vẫn thử, ít nhất cũng kẻ khiến ghê tởm đó trông .”
“Ý phu nhân là—”
“Ngày mai để v.ú cùng , lúc đó v.ú đợi ngoài, giả vờ là thích kinh tìm , gõ nhầm cửa xin nước uống thừa dịp xem mặt ả tiện nhân đó.”
Lý ma ma xong, thấy cũng hợp lý.
Dù cũng là mà lão gia dưỡng ở bên ngoài, trong nhà ắt gia đinh, phu nhân tới gì nguy hiểm.
Huống hồ bà sẽ canh ở bên ngoài, nếu phu nhân lâu thì cũng đường lui.
Quan trọng hơn, bà hiểu cơn giận đang đè nén trong lòng phu nhân.
Làm ầm thì khôn ngoan, nhưng nếu đến chút cảm xúc cũng giải tỏa, lâu ngày sẽ sinh bệnh.
Hôm là một ngày tiết trời , lạnh nóng, mây trắng lững lờ như dõi nhân gian với vẻ thờ ơ.
Phùng Tranh ôm Lai Phúc phơi nắng trong sân.
Bạch Lộ nhanh chóng bước tới, nhỏ giọng bẩm: “Tiểu thư, nhị phu nhân ngoài, quả nhiên chỉ mang theo Lý ma ma.”
Phùng Tranh cong mắt , đặt con mèo hoa xuống: “Vậy chúng cũng thôi.”
TBC
Một phụ nữ vì một chút lợi ích xác định thể tay hại , chắc chắn đến mức nóng nảy mà chạy thẳng đến gây chuyện. Dương thị dù cũng là phụ nhân, trượng phu nuôi ngoại thất con riêng, thể cam lòng mà tận mắt.
Thế nên tám chín phần là bà sẽ chọn cách giấu phận mà lén xem.
Giờ là lúc thu lưới, nàng tất nhiên cũng tận mắt chứng kiến.
Phùng Tranh nhếch môi, cất bước ngoài.
“Meo—” Lai Phúc vẫn tận hưởng đủ cảm giác vuốt ve, cam lòng mà lon ton theo .
Phùng Tranh cúi xuống ôm nó lên, tủm tỉm: “Cùng nhé.”