Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 12: Khó Xử

Cập nhật lúc: 2025-09-11 22:54:39
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm qua, quận chúa thị uy một phen, hiệu quả tệ.

Giờ Thìn, các thuộc quan đúng hẹn đến thư phòng.

“Trần trường sử tới?”

Phùng Văn Minh bất ngờ, liền lên tiếng: “Thần lập tức sai gọi.”

“Không cần.”

Giang Thiệu Hoa mỉm : “Ta sai Trần trường sử đón Triệu công công từ trong cung tới.

Chắc mất hai ba ngày mới về.”

Trần Trác mặt quận chúa mặt, còn vị Lữ quận mã gần đây đang nhảy nhót khắp nơi thì ?

Phùng Văn Minh chần chừ, nhưng cuối cùng hỏi, chỉ bắt đầu bẩm báo công việc xử lý hôm qua cùng kế hoạch hôm nay.

Giang Thiệu Hoa chăm chú lắng , trong lòng thầm gật đầu.

Phùng Văn Minh đúng là một bậc hiền thần thực sự.

Tiếc rằng triều đình Đại Lương thói quen “trọng ngoại hình”, gương mặt tầm thường đến mức phần xí của ông trở thành trở ngại lớn con đường quan lộ.

Cũng nhờ , Nam Dương vương phủ mới một vị hữu trường sử thông minh và tận tụy đến thế.

Sau Phùng Văn Minh, đến lượt Dương Chính báo cáo.

Dương Chính da mặt dày, tinh thần kiên cố như đồng, giống như ngày hôm qua chẳng chuyện gì xảy , thẳng , hùng hồn thuật sự chăm chỉ miệt mài của , còn đặc biệt nhấn mạnh rằng tận tâm xử án đến tận đêm khuya.

Giang Thiệu Hoa bình luận, chỉ dời ánh mắt sang Khâu điển thiện.

Ngay lập tức, Khâu Viễn Thượng cảm thấy hối hận.

Hôm qua, ông tức giận một bụng, chẳng thèm việc, chỉ ngủ trong phòng giam, về nhà còn gọi ba vị tiểu uống rượu vui vẻ.

Đến sáng nay lết xuống giường, hai chân vẫn còn mềm nhũn.

Ánh mắt sáng tỏ của quận chúa nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ông , dường như thấu chuyện.

“Khâu điển thiện gì?”

Khâu Viễn Thượng cắn răng dậy, đang định mở miệng thì ngoài cửa thư phòng bỗng vang lên tiếng xô xát.

“To gan!

Lão gia thư phòng, các ngươi dám ngăn cản?!”

Giọng kiêu căng chính là của tâm phúc tín bên cạnh Lữ Xuân — Biện Đông.

“Thống lĩnh chúng dặn, thư phòng là trọng địa nghị sự, lệnh của quận chúa, bất kỳ ai cũng phép .”

“Tránh !”

Khâu Viễn Thượng âm thầm thở phào, lập tức :

“Quận chúa, bên ngoài ồn ào quá.

Xin cho phép thần xem xét.”

Là điển thiện chuyên lo lễ nghi tế tự, Khâu Viễn Thượng cảm thấy đủ tư cách để can thiệp chuyện .

Giang Thiệu Hoa ánh mắt thoáng lóe lên, nhẹ, gật đầu:

“Được, chuyện giao cho Khâu điển thiện xử lý.”

Khâu Viễn Thượng tinh thần phấn chấn, lập tức bước ngoài.

Sau lưng truyền đến từng đợt tiếng bước chân.

Ông đầu , ngờ quận chúa cũng theo !

Thôi , hôm nay thế nào cũng lập công lớn một phen, để quận chúa tuổi trẻ kiến thức hạn hẹp mở rộng tầm mắt, thấy bản lĩnh của !

Khâu Viễn Thượng quét mắt một vòng, trầm giọng quát:

“Dừng tay!”

Biện Đông vốn đang kéo đẩy với vệ, lập tức buông tay, cúi hành lễ:

“Tiểu nhân bái kiến quận chúa.”

Tần Hổ, Mạnh Tam Bảo và các vệ khác cũng đồng loạt chắp tay thi lễ:

“Bái kiến quận chúa.”

Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu, ý bảo Khâu điển thiện tiếp tục.

Lữ Xuân bên cạnh, lông mày nhíu , trong lòng khó chịu.

Ông bực khi chặn ngoài thư phòng, nay Giang Thiệu Hoa còn dẫn cả một đám ngoài, chẳng những chủ động chào hỏi, mà ngay cả một ánh mắt cũng chẳng dành cho ông !

Thật sự coi trời bằng vung, để phụ mắt!

Lữ Xuân đè nén lửa giận, giữ giọng ôn hòa:

“Chỉ là chút hiểu lầm, ngờ kinh động .”

Biện Đông bực bội :

“Lão gia quận chúa đang triệu tập thuộc quan trong thư phòng, đặc biệt đến xem xét tình hình.

Ai ngờ bọn thị vệ điều, chặn lão gia ở ngoài.”

“Lão gia là phụ của quận chúa, chẳng lẽ tư cách thư phòng?”

“Chắc chắn kẻ giật dây, cố ý sai ngăn cản lão gia!”

Mọi lặng lẽ liếc về phía Tống Uyên.

Ai cũng hiểu, vệ trong phủ đều theo lệnh của Tống thống lĩnh.

Lữ Xuân cau mày, trách mắng:

“Đừng bừa!

Mau xin Tống thống lĩnh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-12-kho-xu.html.]

Biện Đông lập tức quỳ xuống, dập đầu:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tiểu nhân lỡ lời, năng đúng mực.

Mong Tống thống lĩnh rộng lượng bỏ qua.”

Tống Uyên lên tiếng.

Khâu Viễn Thượng cảm thấy bản lu mờ, trong lòng vui, bèn bước lên một bước, lớn tiếng :

“Đây là chính viện thư phòng, nơi nghị sự trọng yếu, thể tùy tiện náo loạn?”

Biện Đông dường như cam tâm, nhưng cũng dám tranh cãi, cúi đầu nhận :

“Tiểu nhân sai , xin chịu phạt.”

Lữ Xuân năm xưa nhập thích Nam Dương vương phủ, chỉ mang theo hai thư đồng.

Một là Phương Tuyền, một chính là Biện Đông.

Bây giờ cả hai đều trở thành tâm phúc của Lữ Xuân, trọng dụng trong phủ.

Xét về phận, Biện Đông chỉ là gia nô, nhưng chủ nhân của là phụ của quận chúa.

Phụ nữ lấy chồng thì “tòng phụ”, điều ai ai cũng .

Khâu Viễn Thượng vuốt râu, nhanh đưa quyết định:

“Biện Đông gây ồn ào thư phòng, quả thật nên.

xét thấy đầu phạm , chỉ cần hướng quận chúa dập đầu nhận tội là .”

Biện Đông thở phào, hướng về quận chúa dập mạnh ba cái, miệng răm rắp:

“Tiểu nhân sai , dám nữa.”

Giang Thiệu Hoa giọng điềm nhiên:

“Nếu còn tái phạm, bổn quận chúa tuyệt đối nương tay.”

Biện Đông cúi đầu , nhưng trong lòng chẳng hề để tâm.

Dù quận chúa lớn thế nào, cũng thể vượt qua cha ruột !

Mọi xung quanh tuy im lặng, nhưng trong lòng đều cùng suy nghĩ.

Thiên hạ trọng đạo hiếu, dù là nam nhi trưởng thành, phụ cũng cúi đầu cung kính, thể trái nghịch.

Huống hồ, quận chúa vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi.

Giang Thiệu Hoa thu hết phản ứng của mắt, trong lòng chẳng hề tức giận.

Đối đầu với quyền uy của phụ , bao giờ là chuyện dễ dàng.

Còn phá bỏ định kiến trong mắt thế nhân, càng khó khăn gấp bội.

nàng chọn con đường , thì đủ chuẩn tâm lý để đối mặt.

“Thư phòng là nơi nghị sự trọng yếu của vương phủ, bất kỳ ai cũng tự ý xông .”

Giang Thiệu Hoa dời ánh mắt sang Lữ Xuân, giọng điệu nhanh chậm:

“Là dặn Tống thống lĩnh nghiêm cấm kẻ khác tự tiện .”

“Không phụ đến đây chuyện gì?”

Giọng nàng mềm mỏng nhưng lạnh nhạt xa cách, hề nửa phần mật của bậc nữ nhi với phụ .

Bầu khí trở nên vi diệu, ánh mắt bắt đầu len lén đảo quanh hai cha con.

Lữ Xuân mặt khác luôn là vị quận mã nhã nhặn ôn hòa, là một phụ thương con, nên vẫn mỉm :

“Nghe con mỗi ngày đều triệu tập các thuộc quan thư phòng nghị sự, lo con tuổi còn nhỏ, quen việc chính sự, trong lòng e dè.

Cho nên đến thư phòng, giúp con một tay.”

Lời , ôn hòa tình lý.

ngay đó, Giang Thiệu Hoa khẽ nhếch môi, nhàn nhạt :

“Lúc tổ phụ còn sống, thường xuyên đến thư phòng nghị sự, đối với các thuộc quan cũng quen thuộc cả .

Cũng e ngại.”

“Còn phụ …”

Nàng dừng một chút, ánh mắt trong trẻo Lữ Xuân, bình thản :

“Phụ sách, thơ, bình phẩm thư họa nhiều năm, chỉ e đối với chính sự, bằng .”

Lữ Xuân: “…”

Phụt!

Không ai trong đám thuộc quan kìm mà bật một tiếng.

Sắc mặt Lữ Xuân thoáng đỏ bừng vì khó chịu.

Khóe mắt Tống Uyên giật giật, lặng lẽ đảo mắt đám vệ.

Tần Hổ lập tức cúi gằm đầu xuống.

Giang Thiệu Hoa đầu về phía Khâu Viễn Thượng, chậm rãi hỏi:

“Khâu điển thiện, khi tổ phụ còn tại thế, từng lập quy định ‘nhàn nhân thư phòng’ ?”

Khâu Viễn Thượng do dự một chút.

Quả thật quy định .

ông hai vị tiểu là do Lữ quận mã âm thầm đưa đến.

Giờ về phía ông , thì chẳng quá vô tình ?

Thế là, ông hắng giọng một tiếng, chậm rãi đáp:

“Lữ quận mã là sinh phụ của quận chúa, cũng thể coi là nhàn nhân.”

Loading...