Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 22: Thu Phục

Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:39:49
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một canh giờ .

Ngân Chu nhẹ nhàng bước , hạ giọng bẩm báo:

“Quận chúa, Mạnh Tam Bảo đến báo rằng Tiểu Thái y Tôn xem bệnh cho Tiểu Câm.

Trên mấy chỗ trầy xước, chỉ cần dùng thuốc trị thương, dưỡng mấy ngày là còn gì đáng ngại.”

Từ cao rơi xuống mà chỉ xây xát ngoài da, quả thực là may mắn.

Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu.

Ngân Chu tiếp tục:

“Tiểu Thái y Tôn còn cẩn thận kiểm tra cổ họng của Tiểu Câm, kê đơn thuốc, uống một thời gian xem tình hình thế nào.”

Giang Thiệu Hoa gật đầu, nghĩ nhiều về chuyện nữa.

Nếu Tiểu Câm thực sự bản lĩnh thì càng , còn nếu chỉ khoác vì miếng cơm manh áo, đối với nàng cũng chỉ là chuyện giơ tay giúp đỡ mà thôi, chẳng đáng nhắc đến.

Một đêm vô mộng.

Hôm , khi trời mới tờ mờ sáng, Giang Thiệu Hoa rời giường, theo thường lệ đến giáo trường luyện võ.

Người cùng nàng đấu luyện vẫn là Tống Uyên.

Dưới ánh mắt cợt nháy nhó của đám thiếu niên vệ như Tần Hổ và Mạnh Tam Bảo, Tống Uyên mặt đổi sắc, để thua một chiêu.

Giang Thiệu Hoa sắc mặt ửng hồng, thấp giọng :

“Biểu cữu ngày nào cũng cùng luyện chiêu, e rằng gánh tiếng .”

Tống Uyên cảm thấy hổ khẩu nơi tay tê dại, trong mắt lướt qua nụ khổ bất đắc dĩ:

“Bọn tiểu tử cứ nghĩ cố ý nịnh nọt Quận chúa, nhường vài phần.”

Đợi đến khi bọn chúng tận mắt chứng kiến bản lĩnh thực sự của Quận chúa, tự khắc sẽ hiểu.

Bây giờ cứ để bọn chúng hiểu lầm cũng chẳng !

Hai chuyện khẽ, đám vệ xa, căn bản rõ.

Tần Hổ lấy khuỷu tay huých Mạnh Tam Bảo:

“Tống thống lĩnh đúng là cố tình nhường, nhưng thủ của Quận chúa cũng tầm thường.”

Mạnh Tam Bảo gật đầu đồng tình:

“Quận chúa một thể đánh ít nhất ba .”

Một cô nương mới mười tuổi mà bản lĩnh như , đủ để tự hào .

Dĩ nhiên, bọn họ ở đây, căn bản chẳng đến lượt Quận chúa tay.

Tần Hổ thuận miệng :

“Tiểu Câm bên , sai theo dõi.

Mươi ngày nửa tháng nữa, ngươi bẩm báo với Quận chúa một .”

Mạnh Tam Bảo mấy tình nguyện:

“Sao việc thành nhiệm vụ của ?”

Tần Hổ đầy ẩn ý:

“Tiểu Câm nhổ ai, cố tình nhổ trúng ngươi, xem hai duyên đấy.”

Mạnh Tam Bảo sa sầm mặt, hừ một tiếng đầy ghét bỏ.

Giang Thiệu Hoa luyện xong một canh giờ, trở về viện.

Từ xa thấy ba bóng , một cao hai thấp.

Giang Thiệu Hoa nhướng mày, Ngân Chu lập tức hiểu ý, khẽ :

“Quận chúa gặp Mai di nương, nô tỳ đuổi bà .”

“Không vội.”

Giang Thiệu Hoa xoay chuyển suy nghĩ, chỉ trong chớp mắt quyết định:

“Cứ để xem, bà gì.”

Mai di nương dẫn theo Lữ Dĩnh và Lữ Nhược Hoa đến thỉnh an, hiển nhiên là chủ ý của Lữ Xuân.

Từ xa thấy bóng dáng Quận chúa, lòng bà bất giác căng thẳng.

là gia sinh tử của Nam Dương vương phủ, từ nhỏ hầu hạ Giang Diễm.

Sau ban mặt, trở thành thị của Lữ Xuân, sinh hạ Lữ Dĩnh mới nâng lên di nương.

Nghe vẻ thể diện, nhưng vương gia bao giờ trao phận tự do cho bà .

Bây giờ vương gia mất, phận của bà trong tay Quận chúa.

Gia sinh tử (家生子): Nô bộc sinh trong phủ, thuộc quyền sở hữu của chủ nhân từ khi sinh .

“Nô tỳ tham kiến Quận chúa.”

Mai di nương cúi đầu hành lễ, thái độ cung kính khiêm nhường.

Lữ Dĩnh và Lữ Nhược Hoa dặn dò từ , cùng hành lễ:

“Tham kiến Quận chúa.”

Mẫu dặn, mặt phụ thì gọi “đại tỷ”, nhưng khi phụ ở đây, gọi là “Quận chúa”.

Giang Thiệu Hoa thoáng qua thái độ dè dặt , trong lòng rõ vui giận.

Nàng thản nhiên liếc một cái:

“Mai di nương dậy , các ngươi cũng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-22-thu-phuc.html.]

Nói xong, nàng liền vượt qua bọn họ, bước trong viện.

Không hề đuổi .

Mai di nương âm thầm thở phào, vội kéo hai đứa con, cẩn thận theo .

Lữ Dĩnh cúi đầu, dám ngang dọc.

Lữ Nhược Hoa mới bốn tuổi, hồn nhiên vô tư, sớm quên mất lời dặn dò của mẫu , tò mò đông ngó tây.

Vào phòng, Giang Thiệu Hoa xuống vị trí chủ vị.

Mai di nương vốn ý định , quy củ yên một bên.

Lữ Nhược Hoa ỷ tuổi nhỏ, nũng nịu :

“Nương, chân con mỏi quá.”

Mai di nương thầm giật , đang định nhỏ giọng dỗ dành, Quận chúa nhàn nhạt :

“Tất cả .”

Mai di nương cảm kích đáp , vội vàng dẫn hai đứa nhỏ xuống.

dám chờ Quận chúa mở miệng, liền nhẹ giọng :

“Nô tỳ dẫn hai đứa trẻ đến thỉnh an Quận chúa, nếu gì quấy rầy Quận chúa, mong Quận chúa thứ .”

Dáng vẻ vô cùng khiêm nhường.

Thực tế, kiếp kẻ mưu đoạt gia sản của vương phủ luôn là Lữ Xuân.

Mai di nương bản lĩnh đó, cũng chẳng gan chuyện .

Về , Lữ Xuân liên tiếp nạp mỹ nhân phủ, Mai di nương nhan sắc tàn phai, thất sủng.

Thứ duy nhất bà thể dựa , chính là hai đứa con của .

Trong đầu Giang Thiệu Hoa chợt lóe lên một suy nghĩ, thái độ với Mai di nương đột nhiên hòa hoãn hơn nhiều:

“Mai di nương tấm lòng , bằng thường xuyên qua đây.”

Mai di nương kinh ngạc ngẩng đầu:

“Quận chúa thật ?”

Giang Thiệu Hoa mỉm :

“Mai di nương là cũ của vương phủ, từng hầu hạ mẫu nhiều năm, hầu hạ phụ , còn sinh hạ một đôi nhi nữ.

Cẩn trọng giữ , việc gì cũng chu , đều thấy cả.”

“Tổ phụ cũng thường khen ngợi Mai di nương là hiểu lễ nghĩa.

Bằng , cố ý chọn di nương hầu hạ phụ , còn đặc biệt ban cho danh phận?”

“Trước mặt , di nương cần câu nệ, cứ thoải mái một chút.”

Mai di nương ngờ Quận chúa thái độ ôn hòa như , nhất thời mừng rỡ đến mức thể yên, vội dậy đáp lời:

“Vương gia đối với nô tỳ ân trọng như núi, nay Quận chúa rộng lượng bao dung thế , thật là phúc phận tu mấy đời của nô tỳ.”

Giang Thiệu Hoa khẽ :

“Di nương cứ mãi một câu ‘nô tỳ’, đặt Dĩnh Nhược Hoa ở ?”

“Hai đứa dù mang họ Giang, nhưng vẫn là cùng cha với .

Vì bọn chúng, di nương cũng nên thẳng lưng mà sống.”

Nước mắt Mai di nương chực trào, nghẹn ngào nên lời.

Trong phủ, ai nấy đều ngưỡng mộ vận may của bà , chỉ mới hiểu bản sống khó khăn đến nhường nào.

Lữ Xuân từng đặt bà mắt.

ít khi lộ diện mặt khác, chỉ sợ chọc giận Quận chúa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay, bà lệnh Lữ Xuân đến gây khó dễ cho Quận chúa, khi đến chuẩn sẵn tinh thần nhục đủ đường.

Không ngờ, Quận chúa thấu tình đạt lý như , dịu dàng khoan dung đến

Giang Thiệu Hoa sang Lữ Dĩnh:

“Nghe bắt đầu học chữ .”

Lữ Dĩnh ngẩng đôi mắt trong trẻo đen trắng rõ ràng:

“Vâng, mỗi ngày phụ dành một canh giờ dạy sách.”

Lữ Dĩnh thừa hưởng dung mạo tuấn tú của Lữ Xuân, thêm vài phần thanh tú dịu dàng từ Mai di nương.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế , khó để khiến chán ghét.

Giang Thiệu Hoa nhẹ giọng:

“Phụ thích tụ họp văn nhân, thường xuyên ngoài, mà mỗi ngày chỉ học một canh giờ, e là đủ.

Ta sẽ tìm một vị phu tử giỏi cho , để chuyên tâm học hành.

Mấy năm nữa trưởng thành, sẽ đưa đến phủ học ở Kinh Châu.”

Lữ Dĩnh sững sờ, còn Mai di nương thì run rẩy , kích động đến mức siết c.h.ặ.t t.a.y áo con trai:

“Còn mau tạ ơn Quận chúa?”

Nam Dương quận là của Quận chúa, Nam Dương vương phủ cũng là của Quận chúa.

Một câu của Quận chúa, còn trọng lượng hơn cả ngàn lời của Lữ Xuân.

Lữ Dĩnh ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ, cảm tạ ân điển.

Mai di nương cũng vội dậy, cung kính bái lạy Quận chúa.

Trong lòng một , điều gì quan trọng hơn con trai tiền đồ rộng mở.

Loading...