Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 26: Khó Xử
Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:39:53
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khuôn mặt trắng nõn của Lữ Xuân đỏ bừng lên, lộ rõ vẻ lúng túng và khó xử.
Mọi đều cho rằng sẽ tức giận vì hổ, nhưng ngoài dự liệu, Lữ Xuân rơi nước mắt:
“Ta phận của chẳng mấy ai ưa thích.
Trần Trường Sử và Phùng Trường Sử đều coi thường , ngay cả con cũng chán ghét cha ruột .”
“Ta khuyên con đến kinh thành, chính là sợ con vết xe đổ của mẫu con.
Quận Nam Dương chỉ lớn chừng , con là Nam Dương Quận chúa, nơi đây gì nào xứng đôi với con?
Đến tuổi cập kê bàn chuyện hôn nhân, chẳng lẽ chiêu tế ?
Nói một câu khó , thiếu niên tài nhà nào chịu phò mã chứ?”
“Đến kinh thành thì khác.
Công tử danh gia vọng tộc của Đại Lương đều tập trung ở đó.
Qua vài năm nữa, ngay cả Thái hậu nương nương cũng thể chọn cho con một mối nhân duyên .”
“Con thể gả cho một vị phu quân xứng đáng, chỗ dựa cả đời, cha cũng thể yên lòng.
Mai xuống suối vàng, cũng mặt mũi đối diện với Yên Muội và nhạc phụ.”
“Thiệu Hoa, con hãy lời cha, theo Công công đến kinh thành !”
Lữ Xuân vốn dung mạo nho nhã tuấn tú, giờ phút nước mắt rơi lã chã, giọng nghẹn ngào, một mảnh chân tình khiến khỏi động lòng.
Triệu Công công lăn lộn trong cung suốt hai mươi năm, loại tình cảnh gì cũng từng thấy qua, mà lúc cũng khỏi thầm khen một tiếng.
Lữ Quận mã , giam hãm trong nội phủ Nam Dương Vương phủ đúng là phí hoài tài năng.
Nhân vật như thế, kinh thành mới thể đại triển quyền cước!
Trần Trác cảm thấy lòng trĩu nặng.
Không hổ thì thiên hạ vô địch.
Ngoài quan hệ quân thần, còn luân lý huyết thống.
Dù thế nào, Lữ Xuân cũng là phụ , Quận chúa là nữ nhi, xét theo phận, tình thế cực kỳ bất lợi cho nàng.
Giờ phút , Lữ Xuân nước mắt rưng rưng, dáng vẻ từ ái của cha như thể đẩy Quận chúa thế khó xử.
Quả nhiên, Khâu Viễn Thượng là đầu tiên lên tiếng:
“Lời của Lữ Quận mã cũng lý.
Xin Quận chúa cân nhắc kỹ lưỡng.”
Dương Chính nghẹn uất mấy ngày, giờ cơ hội liền tranh thủ gây khó dễ cho Quận chúa:
“Cha yêu thương con cái, đều tính toán cho lâu dài.
Lữ Quận mã một lòng suy nghĩ cho Quận chúa, dù Quận chúa đến kinh thành, cũng nên đối với Lữ Quận mã tôn kính hơn một chút.
Triệu Công công, xem đúng ?”
Triệu Công công thuận miệng phụ họa:
“Hai vị đại nhân chí .
Đại Lương lấy hiếu đạo trị quốc, Hoàng thượng vô cùng hiếu thuận với Thái hậu, gần như gì nấy.
Quận chúa đến cung đình học tập một phen, chắc chắn sẽ ích lợi lớn cho .”
Lời lẽ như chực định đoạt phận Giang Thiệu Hoa.
Trần Trác còn thể nhẫn nhịn, nhưng Phùng Văn Minh tính tình thẳng thắn, rốt cuộc chịu nổi nữa.
Ông đột nhiên bật dậy, tay chỉ Lữ Xuân, vẫn đang rơi lệ đầy mặt:
“Lữ Quận mã luôn miệng thương yêu Quận chúa, nhưng những lời và hành động hôm nay, thực sự giống ?”
“Mọi đều mắt, rõ, hiểu rõ.
Lữ Quận mã rốt cuộc gì, trong lòng ai cũng !
Ta, Phùng Văn Minh, rõ ràng ở đây: Nam Dương Quận là di sản Vương gia để cho Quận chúa, tới lượt ngoại tộc nhúng tay !
Nếu Lữ Quận mã nắm quyền Vương phủ, là đầu tiên phản đối!”
Tống Uyên cũng tiếp lời ngay đó:
“Quận chúa là triều đình sắc phong, là chủ nhân duy nhất của Nam Dương.
Ta, Tống Uyên, chỉ nhận một Quận chúa.”
Văn Trúc Bố và Thẩm Mộc , thể tỏ thái độ, liền dậy chắp tay :
“Chuyện nội bộ Vương phủ, thần tiện nhiều lời.
Nam Dương Vương phủ chỉ thể một chủ nhân, đó chính là Quận chúa.”
“Thần là thuộc quan của Vương phủ, chỉ tuân theo mệnh lệnh của Quận chúa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lữ Xuân quyết tâm vứt bỏ thể diện, cũng tranh luận, chỉ tiếp tục đỏ mắt rơi lệ:
“Hôm nay thực sự mất sạch mặt mũi .
Các ngươi từng một chỉ trích , nhưng là cha ruột của Quận chúa, chẳng lẽ hại con bé ?”
“Ta mong nàng Thái hậu chỉ dạy, mong nàng trở thành một nữ tử đoan trang tài đức, mong nàng thể gả cho một phu quân .
Ta sai ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-26-kho-xu.html.]
Triệu Công công cũng nhân cơ hội phụ họa:
“Nô gia thấy Lữ Quận mã đúng lắm.
Nữ nhi khuê phòng, quan trọng nhất vẫn là hôn nhân .”
Trần Trác chậm rãi dậy, nhanh chậm mà :
“Lữ Quận mã tự nhận lòng yêu thương của một cha, nên áp đặt ý chí của lên Quận chúa, mà nên lắng suy nghĩ của nàng.”
Ánh mắt tất cả đồng loạt dồn về phía Quận chúa, vẫn luôn yên từ nãy đến giờ.
Chỉ đến lúc , bọn họ mới nhận —
Dù Lữ Xuân rơi lệ thảm thiết thành khẩn bao nhiêu, Giang Thiệu Hoa vẫn lạnh nhạt như cũ, vẻ mặt chút d.a.o động.
Nàng chậm rãi cất lời:
“Phụ luôn miệng suy nghĩ cho , nhưng , trong lòng điều quan trọng nhất là gì.”
“Một tiểu thư khuê các, đích xác, nơi nhất để chính là một cuộc hôn nhân êm ấm.
nữ nhi bình thường, là Nam Dương Quận chúa.”
“Dưới tay mười bốn huyện, trăm vạn dân chúng.
Ta bảo đảm họ thể an cư lạc nghiệp, sống những ngày tháng .”
“Hôn nhân cũng , chiêu tế cũng thế, căn bản từng suy nghĩ đến.
Chưa còn trẻ, cách chuyện thành vẫn còn mấy năm nữa.
Dù đến tuổi cập kê, thì chuyện hôn nhân cũng xếp Nam Dương Quận.”
“Chuyện đến đây chấm dứt.
Không cần nhắc nữa!”
Câu cuối cùng của Giang Thiệu Hoa là thẳng mặt Triệu Công công.
Triệu Công công quả hổ danh là mài giũa nhiều năm trong cung đình, dù khí thế của Giang Thiệu Hoa chèn ép, vẫn thể nở nụ như thường:
“Quận chúa luyến tiếc Nam Dương Quận và trăm vạn dân chúng trướng, đến kinh thành cũng .
Nô tài hồi cung nhất định sẽ bẩm báo lời Quận chúa cho Thái hậu nương nương.”
Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu, thản nhiên :
“Ta sẽ đích một phong thư, phiền Triệu Công công chuyển giao đến Thái hậu nương nương.”
Sau đó, nàng nhàn nhạt, như thể chuyện từng xảy :
“Triệu Công công đường xa đến đây, thể để ngài vội vã rời như ?
Đã đến Nam Dương Quận, tất nhiên nghỉ ngơi cho vài ngày, cũng để tận tình tròn đạo tiếp đãi.
Tối nay, mở tiệc trong phủ, mong Triệu Công công nể mặt, nhất định đến.”
Triệu Công công , lập tức mỉm vui vẻ, nhận lời ngay.
Giang Thiệu Hoa sang thuộc quan trong phủ, :
“Tối nay mở tiệc trong phủ, dặn nhà bếp chuẩn rượu ngon, thức ăn đầy đủ.
Mọi cũng cùng đến, đông mới náo nhiệt.”
Những mặt tuy trong lòng vẫn còn suy nghĩ ngổn ngang, nhưng thấy Quận chúa , ai nấy đều mỉm hưởng ứng.
Không ai liếc Lữ Quận mã, kẻ rơi nước mắt lóc, thao túng quyền hành.
Giờ phút , Lữ Xuân chật vật khó xử, định nghiến răng tiếp tục vờ vịt, nhưng Giang Thiệu Hoa thẳng , chặn một bước cuối cùng:
“Lữ Quận mã hôm nay cảm xúc kích động, phần thất thố.
Chỉ bằng, ngày mai xuất hiện thì hơn.
Giờ nên về nghỉ ngơi cho !”
Lữ Xuân cắn răng, cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng, cúi giọng đáp:
“Được, về .
Thiệu Hoa, con đừng giận phụ .
Nếu con cung, thì thôi.
Chỉ là đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt mà ghi hận trong lòng.”
Giang Thiệu Hoa nhếch môi, nhưng trong mắt chút ý nào:
“Lời rõ ràng.
Nếu phụ tức giận, thì nên nhớ kỹ: Những chuyện nên , đừng .
Những lời nên , đừng .”
Lữ Xuân nghẹn lời, lúng túng đáp một tiếng, đó lấy tay áo lau nước mắt, dậy rời .
Bóng lưng xiêu vẹo, trông chẳng khác nào chó rơi xuống nước, kẻ mất nhà mất cửa.
Giang Thiệu Hoa theo bóng dáng chật vật của Lữ Xuân, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Nàng cố ý để Lữ Xuân lộ mặt hôm nay, chính là để chờ khoảnh khắc .
Nàng tự vạch trần tham vọng nắm quyền Vương phủ, để tự trò mặt .
Lần đầu tiên, sẽ kinh ngạc; thứ hai, thứ ba, họ sẽ dần xem đó là chuyện bình thường.
Quyền lực của phụ , chính là như , từng chút từng chút một, mất .