Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 54: Tiễu Phỉ (Phần Một)
Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:35:49
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đại ca, quan binh đến !”
“Còn cách trại chừng năm dặm nữa thôi.
Huynh trinh sát về báo rằng bọn chúng còn mang theo cả công cụ công thành, rõ ràng là tiêu diệt chúng tận gốc!”
“Chúng chạy thôi!”
Hắc Tùng trại hoang mang cực độ.
Trước đây, mỗi Nam Dương Vương phái quân đến tiêu diệt, bọn chúng đều tin liền bỏ trốn.
Vận khí thì bắt giết, may mắn thì giữ mạng.
, đại đương gia cố tình đối đầu với quận chúa, kết quả đại quân áp sát, khác gì cá thớt!
Chu Nhất Đao cũng hối hận , nhưng là lão đại, thể hoảng loạn, nếu cả sơn trại sẽ loạn thành một đống bầy nhầy.
Hắn trừng mắt, lớn tiếng quát tháo: “Sợ cái gì?
Vẫn theo quy củ cũ, để năm mươi giữ cổng trại, còn chia hai nhóm xuống địa đạo!”
Làm sơn tặc, đầu luôn treo lưỡi đao.
Những kẻ chỉ định giữ cổng trại, mười phần thì chín phần là chịu chết, chẳng ai nhận nhiệm vụ cả.
Cuối cùng, chỉ còn cách rút thăm, kẻ nào xui xẻo thì mặt mày xám xịt như đưa đám, còn những kẻ may mắn thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức vơ vội quần áo, lương khô, chui xuống địa đạo như chuột trốn rét.
Hắc Tùng trại hai đường hầm bí mật, một bếp, một trong kho lương thực.
Chu Nhất Đao cao giọng lệnh: “Mọi chia xuống địa đạo, sẽ chặn hậu!”
Bọn cướp ai nấy chỉ lo chạy thoát , ngay cả thời gian hoan hô khen ngợi cũng .
Đợi đến khi bọn chúng chui hết xuống, Chu Nhất Đao lặng lẽ về phòng riêng, lật tấm giường lên, bên lộ một cửa địa đạo bí mật.
Đây mới là đường hầm thứ ba – át chủ bài thực sự của !
Đi theo Chu Nhất Đao còn hơn mười tên tín.
“Đại ca, chúng cứ thế mà , còn đám đàn bà trong trại thì ?” Một tên thổ phỉ l.i.ế.m môi, tỏ vẻ tiếc nuối.
Chu Nhất Đao đang bực bội, đá thẳng n.g.ự.c : “Bây giờ còn nghĩ đến đàn bà?
Cút xuống địa đạo ngay!”
“Đại ca, chúng trốn ở ?”
“Vẫn là chỗ cũ núi ?”
Ánh mắt Chu Nhất Đao thoáng lóe lên sự tàn nhẫn, gằn giọng: “Không!
Chúng xuống chân núi, bắt sống con nha đầu !
Nếu , lão tử nuốt trôi cục tức !”
Bọn tín hoảng sợ: “Đại ca!
Đó là quận chúa!
Bên cạnh chắc chắn hộ vệ!”
“Chúng chỉ mười mấy , chẳng tìm c.h.ế.t ?”
Chu Nhất Đao lửa giận thiêu đốt, hơn nữa trong lòng vẫn luôn khinh thường Nam Dương quận chúa, khóe miệng nhếch lên nham hiểm: “Lão tử sẽ trốn hai ngày , chờ khi quân doanh lơi lỏng, mới tay bắt .
Chỉ cần quận chúa trong tay, bạc thì bạc, mười vạn tám vạn lượng cũng chẳng khó!”
“Sau đó, chúng chạy về Giang Nam, mua một mảnh đất lớn, hưởng vinh hoa phú quý cả đời!
Thế nào, dám liều ?”
Kẻ nhát gan thì thể sơn tặc!
Hơn mười tên cướp đều là lũ liều mạng, , hai mắt sáng lên, lòng tham trỗi dậy.
“Làm theo đại ca!”
“Cùng lắm mất cái đầu, liều thôi!”
Chu Nhất Đao gằn, dẫn đầu chui địa đạo, những tên còn lập tức theo .
Cạch cạch cạch!
Cửa hầm nhanh chóng đóng , tấm giường trở về nguyên trạng, để dấu vết gì.
Trong khi đó, quân triều đình bắt đầu tấn công Hắc Tùng trại!
Những tên ép ở giữ cổng trại, ngoài liền thấy một cỗ xe công thành cao lớn sừng sững dựng lên, da đầu bọn chúng lập tức tê dại!
Xong đời !
Ưu thế lớn nhất của bọn chúng là địa hình hiểm trở cùng cánh cổng trại kiên cố, dựa đó thể cầm cự vài ngày.
hiện tại, hai chiếc xe công thành cao ngang với cổng trại dựng lên, thang mây cũng đặt sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-54-tieu-phi-phan-mot.html.]
Hơn mười cung thủ mặc giáp phục, quỳ rạp xe, cung lên dây, chỉ chờ lệnh bắn.
Còn một đội binh tay cầm trường thương và đại đao, sát khí bốc lên ngùn ngụt!
Thêm đó, máy b.ắ.n đá cũng vận hành, từng khối đá khổng lồ đặt lên, mấy binh sĩ cùng dùng sức, một khối đá tức khắc bay lên trung, ầm một tiếng rơi xuống giữa trại!
“Rầm!”
Một tên thổ phỉ đen đủi đá đập trúng, thậm chí kịp hét lên một tiếng nghiền nát, chỉ còn một bãi thịt nát bét!
Cả đám sơn tặc lạnh toát sống lưng, mặt xám như tro, sĩ khí sụp đổ!
Bên ngoài, trống trận dồn dập như sấm, mưa tên dày đặc, quân lính bắt đầu trèo lên thang mây!
Người đầu tiên là Đào Đại – một nam nhân cao lớn như thiết tháp, da ngăm đen, hình lực lưỡng.
Vừa leo lên đỉnh cổng trại, tay vung đại đao, c.h.é.m thẳng xuống, một nhát chẻ đôi một tên cướp.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe, ruột gan phèo phổi lập tức đổ đất.
Cảnh tượng quá mức kinh khủng, khiến một tên sơn tặc sợ đến vỡ mật, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã khỏi cổng trại!
Vân Mộng Hạ Vũ
Đào Đại đạp lên cổng trại, nhảy xuống, đ.â.m một nhát kết liễu kẻ đó.
Trên xe công thành, Tiểu Điền – cung thủ chủ lực, phát huy xuất sắc, mũi tên rời cung liên tục, từng phát chính xác tuyệt đối, nhanh chóng dọn sạch những mối đe dọa xung quanh Đào Đại.
Chẳng bao lâu , một binh một binh vượt lên, nhảy bên trong trại, giao chiến với đám sơn tặc.
Những kẻ còn trong trại chỉ năm mươi tên, ai nấy đều khiếp sợ, tinh thần tan rã, đối đầu với bộ tinh nhuệ triều đình – từng như sát thần hạ phàm, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Chẳng mấy chốc, phòng tuyến phá, cổng trại thất thủ!
Ở phía , Tần Chiến và Lưu Hằng Xương vẫn cần tay.
Nhìn thấy cổng trại phá dễ dàng, Tần Chiến tươi rói, ánh mắt tràn đầy tự hào: “Dưỡng binh ngàn ngày, dụng binh một giờ!
Đám tiểu tử rốt cuộc cũng mất mặt quận chúa!”
Lưu Hằng Xương mỉm , nhân cơ hội vỗ nhẹ một câu nịnh hót: “Tần tướng quân huấn luyện binh sĩ quả nhiên nghiêm cẩn, trướng đều là những chiến tướng dũng mãnh, trung dũng vô song!”
Phần lớn binh sĩ tham gia công trại đều là binh nhất doanh, câu tất nhiên là đang khen của Tần Chiến.
Tần Chiến , hề khách khí nhận luôn: “Cũng tạm !
Đào Đại là đầu tiên phá trại, lập công lớn!
Tiểu Điền dẫn cung thủ hỗ trợ, công lao cũng nhỏ!”
“Tam doanh các ngươi cũng xuất sắc, vận chuyển công cụ công thành suốt quãng đường dài mà trì hoãn, lắp ráp nhanh chóng, phối hợp nhịp nhàng.
Đều là những hảo hán!”
Lưu Hằng Xương vẫn giữ giọng điệu khiêm tốn: “Tần tướng quân và Mạnh tướng quân đều là trung nghĩa, tinh thông dụng binh.
Ta theo hai vị học hỏi ít, nhờ mới chút tiến bộ.”
Tần Chiến ha hả, giơ tay vỗ mạnh lên vai : “Lưu tướng quân cần khách khí!
Ngươi thực lực thế nào, và Lão Mạnh đều rõ!”
Bỗng nhiên, hạ giọng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén:
“ một chuyện, cũng nhắc nhở ngươi.
Quận chúa tuy tuổi nhỏ, nhưng quyết đoán cứng cỏi, phong thái của Vương gia năm xưa.
Chủ tử như , đáng để chúng hết lòng trung thành và kính trọng.”
“Ngươi đừng nghĩ đông nghĩ tây, cứ ở trong quân, tận tâm tận lực phục vụ quận chúa.
Người chắc chắn sẽ bạc đãi ngươi.”
Lưu Hằng Xương: “…”
Tên đại lão thô lỗ … thể thấu tâm tư của ?
Hắn khô khan mấy tiếng, giả bộ thản nhiên: “Tần tướng quân đùa .
Ta từng ý định rời khỏi binh doanh.”
Tần Chiến nhướng mày, giọng điệu ung dung: “Không thì !
Cứ tận tâm tận lực mà việc, con đường phía nhất định rộng mở.”
Nói đến đây, ha hả, vỗ mạnh lên vai Lưu Hằng Xương thêm một cái: “Còn nữa, đừng xa cách như thế.
Chúng cũng quen vài năm , hơn ngươi mấy tuổi, gọi một tiếng ‘Tần lão ca’ là !”
Lưu Hằng Xương ngay lập tức sửa miệng, gọi một tiếng “Tần lão ca”.
lúc , bên trong trại vang lên tiếng hét thảm – cổng trại phá !
Tần Chiến lập tức thu nụ , nghiêm mặt : “Mau trong!
Đám tiểu tử đừng g.i.ế.c quá tay, lỡ thương dân lành thì !”