Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 61: Thích
Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:35:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Chiến nhíu mày:
“Cái tên ngốc , khuya còn đến gì, quấy rầy quận chúa nghỉ ngơi.
Để đuổi về.”
Đào Đại thuộc binh nhất doanh, Tần Chiến ngoài mặt trách mắng, nhưng thực chất là bảo vệ nhà, sợ quận chúa tức giận trừng phạt .
Giang Thiệu Hoa hiểu ý:
“Ta tức giận.
Tần thúc cứ cho .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước mặt gọi là Tần tướng quân, nhưng khi riêng tư gọi một tiếng Tần thúc.
Đây là cách quận chúa thể hiện sự quan tâm và gần gũi.
Tần Chiến trong lòng ấm áp, hạ giọng nhắc nhở:
“Quận chúa, chắc chắn tên ngốc trúng một nữ tử trong trại, cầu quận chúa tác thành.
Chuyện , quận chúa nhất đừng nhúng tay, tránh để mẫu sinh lòng oán giận.”
Nữ tử trong trại thổ phỉ quả thực đáng thương.
Quận chúa cho bọn họ chỗ dung , cho bọn họ một con đường sống, cũng tán thành.
chuyện đó khác với việc cưới họ về thê tử.
Phụ của Đào Đại mất sớm, mẫu nuôi nấng trưởng thành, cũng là do Tần Chiến chăm lo từ nhỏ.
Trong mắt ông, Đào Đại gần như là con trai ruột.
Ông cam lòng để Đào Đại cưới một nữ tử thất .
Đây cũng là tình lý bình thường.
Giang Thiệu Hoa Tần Chiến, chậm rãi :
“Đào Đại là đầu tiên công phá trại, lập công đầu, hứa trọng thưởng.
Dù cũng gì .”
Tống Uyên cũng đưa mắt sang.
Tần Chiến thêm gì nữa.
Lưu Hằng Xương giữa chút khó xử, liền tìm cớ cáo lui .
Chỉ chốc lát , Đào Đại bước quân trướng.
Tần Chiến và Tống Uyên hai bên, còn quận chúa ngay ngắn nơi chủ vị, giọng ôn hòa:
“Đào Đại, ban ngày ngươi hết, bây giờ thể .”
Tần Chiến ho nhẹ một tiếng, hiệu bằng ánh mắt, bảo ít , cẩn thận lời lẽ.
Đáng tiếc, Đào Đại hiểu .
Hắn thẳng thắn ngay:
“Quận chúa, thích Khổng cô nương, cưới nàng vợ.”
Tần Chiến: “…”
Khóe miệng Tần Chiến giật giật, chỉ hận thể đập một cái khiến tên nhóc ngất .
Trong những nữ tử cứu , Khổng Thanh Uyển là xuất sắc nhất.
Ông cũng thoáng qua vài .
dù xinh thế nào, cũng thể cưới về vợ !
Giang Thiệu Hoa quan sát Đào Đại một lúc, chậm rãi hỏi:
“Ngươi thật lòng chứ?
Khổng cô nương bắt trong trại thổ phỉ hai năm, còn trinh tiết.
Ngươi để ý ?”
Đào Đại đáp ngay chút do dự:
“Ta thích nàng, quan tâm.”
“Mẹ ngươi thì ?
Bà cũng để tâm?”
Đào Đại gãi đầu, lên tiếng nữa.
Hắn ngốc nhưng đần.
Mẫu chắc chắn đồng ý, nên mới đến cầu quận chúa.
Chỉ cần quận chúa lên tiếng, mẫu thích cũng nhận con dâu.
Giang Thiệu Hoa nhẹ giọng, đầy kiên nhẫn:
“Thành chuyện đơn giản.
Thích một dễ, nhưng phu thê là chuyện cả đời.
Không thể chỉ vì một chút động lòng mà quyết định cả quãng đời còn .”
“Mẫu ngươi vất vả nuôi ngươi khôn lớn.
Nếu bà đồng ý, thì ngươi thể cưới Khổng cô nương.”
“Còn nữa, ngươi thích Khổng cô nương, nhưng nàng thích ngươi ?
Nàng nguyện ý gả cho ngươi ?
Ta là quận chúa, nhưng thể ép buộc khác.”
Đào Đại cuối cùng cũng hiểu:
“Ý quận chúa là, thuyết phục , còn để Khổng cô nương gật đầu.
Nếu , cưới vợ.”
Giang Thiệu Hoa gật đầu tán thưởng:
“ .”
Đào Đại suy nghĩ một lúc, quyết đoán :
“Ta quận chúa.
Về nhà, sẽ với .”
Giang Thiệu Hoa khẽ mỉm :
“Được.
Nếu mẫu ngươi đồng ý, thì ngươi đến tìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-61-thich.html.]
Ta sẽ ngươi hỏi ý Khổng cô nương.”
Đào Đại hớn hở rời .
Tần Chiến xoa trán:
“Cái tên ngốc chắc nghĩ quận chúa đồng ý cho .”
Giang Thiệu Hoa khẽ:
“Nếu thể thuyết phục mẫu , thể Khổng cô nương rung động, thì sẽ mai.”
Tần Chiến thở dài lắc đầu:
“Quận chúa cái gì cũng , chỉ là quá mềm lòng.”
Tần Chiến trong lòng lẩm bẩm, nhưng cuối cùng cũng , chỉ đành cáo lui rời .
Giang Thiệu Hoa Tống Uyên:
“Cữu, cữu tin ?
Tần thúc tối nay nhất định sẽ đánh Đào Đại một trận?”
Tống Uyên nghĩ đến tính khí nóng nảy của Tần Chiến, cũng bật :
“Chuyện đấy.”
Ngẫm nghĩ một lát, :
“Thật mà , Khổng cô nương dung mạo, tài hoa, là một cô nương .
Nếu Đào Đại thực sự thể cưới nàng về thê tử, cũng là một chuyện .”
Giang Thiệu Hoa nhướng mày:
“Cữu để ý việc Khổng cô nương mất trinh tiết ?”
Tống Uyên trầm giọng đáp:
“Đó là vì phụ và trưởng của nàng vô dụng, bảo vệ nàng, khiến nàng chịu khổ, còn bỏ rơi nàng mà chạy trốn.
Một nữ tử yếu đuối gặp tình cảnh như , thể trách nàng ?”
— Đây mới là một nam nhân chân chính!
Giang Thiệu Hoa trầm mặc trong giây lát, bỗng thấp giọng :
“Cữu, Cữu vẫn cô đơn một , chi bằng thành .
Có cùng sớm chiều bầu bạn, cũng mà.”
Tống Uyên vẻ mặt đổi, chỉ nàng một cái:
“Ý của quận chúa, xin nhận.
quen một , thành .”
lúc , bên ngoài quân trướng động tĩnh.
Lần là Tôn Quảng Bạch đến cầu kiến.
Chẳng bao lâu , Tôn Quảng Bạch và Tôn Trạch Lan bước trướng.
Sắc mặt hai chút kỳ lạ, căng thẳng, ngượng ngùng, còn ẩn chứa một sự hưng phấn khó tả.
Trông chẳng khác nào hai đứa trẻ chuẩn chuyện .
Tống Uyên hiểu ý, liền rời khỏi quân trướng.
Tôn Quảng Bạch nháy mắt hiệu với .
Tôn Trạch Lan chỉ xoắn xuýt ngón tay, chần chừ chịu mở miệng.
Giang Thiệu Hoa mà buồn , bèn :
“Lần hai theo quân, chăm sóc thương binh vất vả.
Ta nhất định sẽ trọng thưởng.”
“Nếu mong gì, cứ việc thẳng.
Ta thể đáp ứng, nhất định sẽ đáp ứng.”
Tôn Quảng Bạch lặng lẽ siết chặt nắm tay, lấy dũng khí, một :
“Quận chúa, chinh phạt thổ phỉ, đại thắng trở về, trong quân doanh ít thi thể.”
“Ta và học y từ nhỏ, thuộc lòng kinh mạch, ngũ tạng lục phủ của con .
tất cả kiến thức đều chỉ trong sách vở và lời dạy của phụ , từng tận mắt quan sát.”
“Nên là…”
Câu tiếp theo, nghẹn .
Tôn Trạch Lan tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng lá gan lớn hơn ca ca.
Nàng lập tức tiếp lời:
“Chúng cầu quận chúa ban một t.h.i t.h.ể của thổ phỉ, để nghiên cứu kỹ lưỡng.
Như , sẽ lợi cho việc nâng cao y thuật.”
Giang Thiệu Hoa: “…”
Nàng hai cho sững sờ, hồi lâu gì.
Tôn Trạch Lan tưởng quận chúa đồng ý, vội vàng bổ sung:
“Quận chúa cứ yên tâm!
Chúng chỉ cần một thi thể, nghiên cứu trong đêm nay, khi trời sáng sẽ chôn , tuyệt đối để ai !”
Tôn Quảng Bạch cũng trịnh trọng thề thốt:
“Chuyện , trời , đất , quận chúa , chỉ chúng , tuyệt đối truyền ngoài!”
Quan trọng nhất là thể để phụ bọn họ—Tôn Thái Y .
Nếu để Tôn Thái Y , chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí trừng phạt trưởng vì hư .
Giang Thiệu Hoa hồn, bật :
“Không cần thề thốt, tin các ngươi.
Hơn nữa, đây là vì nghiên cứu y thuật, cứu giúp nhiều hơn, cũng là một chuyện .”
“Chỉ một t.h.i t.h.ể thì đủ?
Tìm một quân trướng trống, khiêng thêm mấy t.h.i t.h.ể đó.”