Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 793: Phiên Ngoại – Phong Hầu (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-10-07 22:47:56
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau cung yến, Giang Thiệu Hoa đặc biệt giữ Tả Đại tướng quân để trò chuyện.
Tả Đại tướng quân bề ngoài thô lỗ nhưng nội tâm tinh tế, chuẩn sẵn hàng loạt lời cảm tạ trong lòng.
còn kịp mở miệng, Giang Thiệu Hoa mỉm :
“Nơi chỉ trẫm và khanh, những lời khách sáo thừa thãi thì cần .”
“Tả Đại tướng quân, khi trẫm còn là Nam Dương quận chúa, luôn ngưỡng mộ khanh.”
“Năm xưa biên cương đại bại, trẫm cũng từng trách khanh.
Trách khanh thấu đáo, dùng sai .
Lại trách khanh đó lui giữ, từ bỏ Bành Thành.
Bành Thành đồ sát, nghĩ , trong lòng khanh chắc chắn vẫn luôn áy náy.”
Những lời chạm đúng nỗi đau của Tả Đại tướng quân.
Đôi mắt ông đỏ hoe, nghẹn ngào :
“ .
Lúc đó mạt tướng bất lực.
Thiết kỵ của Nhu Nhiên thật sự quá mạnh.
Biên quân chỉ thể giữ thành, chứ đối đầu trực diện thì thắng bại khó .
Nếu lúc đó mạt tướng lui giữ, lẽ bộ biên quân sẽ cuốn , biên giới thất thủ , c.h.ế.t sẽ càng nhiều hơn.”
“Cho nên khanh lựa chọn lui giữ, ít nhất cũng bảo biên quân.
Nhờ tường thành vững chắc, miễn cưỡng giữ biên cương.”
Giang Thiệu Hoa nhẹ giọng thở dài, tiếp lời:
“Tả Đại tướng quân tất cả những gì một chủ tướng biên quân thể trong nghịch cảnh.
Thật sự đáng chịu nhiều lời trách móc chỉ trích như .”
Tả Đại tướng quân, một nam nhi tám thước, suýt chút nữa rơi nước mắt, nghẹn ngào :
“Hoàng thượng minh.”
Giang Thiệu Hoa dịu dàng :
“Mọi chuyện qua.
Hôm nay trẫm nhắc , là khanh rằng, trong lòng trẫm, công lao của khanh luôn ghi nhớ.
Thắng bại chiến trường là chuyện thường tình, tướng quân nào mãi mãi bất bại.”
“Tuy nhiên, việc Bành Thành đồ sát, trẫm từng quên một ngày nào.
Sẽ một ngày, trẫm báo thù cho dân chúng Bành Thành.”
Tả Đại tướng quân chấn động, ngẩng đầu nữ đế.
Ánh mắt nữ đế lóe lên tia lạnh lẽo, giọng trầm hùng:
“Tả Phong!”
“Mạt tướng mặt!”
Tả Đại tướng quân lập tức thẳng , n.g.ự.c ưỡn cao.
“Trẫm khanh dốc lòng huấn luyện binh sĩ, biến Anh Vệ doanh thành đội quân tinh nhuệ thực thụ.”
Giang Thiệu Hoa trầm giọng:
“Trẫm mới đăng cơ, hiện tại lúc khởi chiến.
Trẫm chỉ thể lấy tĩnh chế động, lấy thủ công.
sẽ một ngày, trẫm nhất định tiêu diệt Nhu Nhiên.”
“Có thể là hai, ba năm, cũng thể là năm, tám năm.”
“Đến khi đó, trẫm sẽ để khanh lĩnh quân, tiêu diệt bọn chúng.”
“Từ ngày mai, khanh hãy chiêu mộ binh lính, nghiêm ngặt huấn luyện.
Số quân sách, trẫm đều chấp nhận.
Quân phí và lương thực mỗi năm, trẫm sẽ cấp đủ từng đồng.”
“Trẫm chỉ cần khanh huấn luyện một đội quân tinh nhuệ thực sự.”
“Hôm nào diệt Nhu Nhiên, trẫm sẽ phong khanh Quốc công!”
Tả Đại tướng quân cảm giác m.á.u trong dâng trào, chắp tay lớn tiếng đáp:
“Hoàng thượng trọng dụng thần đến mức , thần nhất định tận tâm tận lực, phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.”
Giang Thiệu Hoa gật đầu mỉm , đích tiễn Tả Đại tướng quân khỏi Chiêu Hòa điện, còn sai Tống Uyên tiễn ông khỏi cung.
Trên đường ngoài, Tống Uyên mỉm :
“Tả Đại tướng quân hôm nay thánh ân nồng hậu, vinh quang vô hạn.
Mạt tướng chúc mừng Đại tướng quân.”
Tả Đại tướng quân cơn gió thu thổi qua, bình tĩnh hơn, đáp:
“Hoàng thượng đối đãi với , thật thể gì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-793-phien-ngoai-phong-hau-phan-2.html.]
“Hoàng thượng luyện binh, còn hứa sẽ để lĩnh quân diệt Nhu Nhiên.
Nếu ngày đó đến, Hoàng thượng còn phong Quốc công.”
“Làm võ tướng, gặp minh quân như , đúng là phúc phận tu luyện mấy đời.”
“Cả mạng của , từ nay là của Hoàng thượng.”
Ăn lộc vua, lo việc vua, đặc biệt là khi thiên tử tín nhiệm, trọng dụng, nâng đỡ, còn cấp đủ tiền bạc lương thực.
Tả Đại tướng quân còn lý do gì để cống hiến hết ?
Tống Uyên biểu cảm đầy nhiệt huyết của Tả Đại tướng quân, nhẹ:
“Có thể vì Hoàng thượng mà dốc sức, cũng ai là .
Nói cho cùng, vẫn là Đại tướng quân tài lĩnh binh đ.á.n.h trận, ai sánh bằng.
Chẳng hạn như đại bá phụ của , hôm nay ngài, e rằng ghen tị đến đỏ cả mắt.
tiếc , Hoàng thượng mắt ông .”
Tả Đại tướng quân bật lớn, vỗ vai Tống Uyên:
“Thống lĩnh thật khéo.
Sau rảnh rỗi, nhớ đến Tả phủ nhiều hơn.”
Tống Uyên mỉm đáp:
“Được, mạt tướng nhất định quên.”
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của , Tả Đại tướng quân trở về Tả phủ.
Sự vui mừng, phấn khởi của gia đình họ Tả cần nhắc cũng thể đoán .
Những năm , con cháu nhà họ Tả hoặc giáng chức, hoặc điều nơi khác, thậm chí kẻ dám cả gan tham gia cung biến, khiến gia tộc chịu tổn thất nặng nề.
Cả nhà chỉ dựa một Tả Đại tướng quân chống đỡ gia môn.
Bây giờ thì khác, Tả Đại tướng quân thắng trận trở về, còn phong Uy Viễn hầu, trở thành đầu quân đội.
Từ nay, cổng lớn Tả gia chắc chắn sẽ tấp nập như xưa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tả Đại tướng quân vốn quen việc quá nhiều vây quanh, phất tay hiệu cho các quyến lui .
Ông một bước trong thư phòng, suy nghĩ hồi lâu, đó thường phục, sai vệ chuẩn kiệu.
Lệnh khiến các vệ sửng sốt.
Tả Đại tướng quân cũng cưỡi ngựa, hôm nay bỗng nhiên dùng kiệu che chắn kín đáo, thực sự giống phong cách của ông.
Tả Đại tướng quân giải thích gì thêm, trực tiếp kiệu, đến Vương phủ.
Trước , ông là của Vương Thừa tướng, đến Vương gia quang minh chính đại, chút e dè.
nay ông đổi chủ, trở thành trung thần của Thiên tử, hành động đều cân nhắc cẩn thận.
Tả Đại tướng quân vẫn thể đến Vương phủ, nhưng nhất định lặng lẽ, tránh khiến Thiên tử vui.
Bảng hiệu cổng Vương gia giờ đổi thành Ninh Quốc công phủ.
Tả Đại tướng quân bước qua cổng, ngẩng đầu bảng hiệu, trong lòng chút cảm khái.
Nữ đế thật sự là một xuất sắc. Chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, nàng định lòng trong triều đình, lật đổ thế lực họ Trịnh, và giờ đây, ngay cả Vương Thừa tướng cũng buộc lui khỏi Đại Lương triều.
Một tước Quốc công, đổi lấy sự chuyển giao quyền lực êm thấm, quả thật là một giao dịch đầy khéo léo.
đây chỉ là bước đầu tiên.
Từ giờ, nếu nhà họ Vương an phận thủ thường, dựa phúc đức của Vương Thừa tướng và sự ưu ái của Vương Trung Thư lệnh, họ sẽ yên vô sự.
Bằng , dù là Quốc công phủ cũng đủ bảo vệ bộ gia tộc.
Bởi khi nữ đế giương d.a.o hành quyết, nàng từng nương tay.
Hồi cung biến năm ngoái, nội thị và cung nữ trong cung g.i.ế.c hơn một nghìn , còn vài trăm khác đày mỏ khoáng.
Những chuyện , dù Tả Đại tướng quân khi đó ở kinh thành, ông vẫn nắm rõ từng chi tiết.
Vương Thừa tướng giờ đây là Ninh Quốc công, dáng vẻ so với đây hiền hòa hơn nhiều, cũng mập ít.
Ông sảng khoái, với Tả Đại tướng quân:
“Chúc mừng Uy Viễn hầu.”
Tả Đại tướng quân vội chắp tay đáp:
“Mạt tướng chúc mừng Quốc công gia mới đúng.”
Vương Thừa tướng bật lớn, mặt hề lộ vẻ mất mát đau buồn:
“Lão phu lo cho triều đình, cho Đại Lương suốt mấy chục năm.
Giờ đây trút gánh nặng, cũng coi như những ngày tháng nhàn nhã hiếm hoi.”
Tả Đại tướng quân vẫn thẳng thắn như :
“Đê điều còn sửa xong, Quốc công gia vẫn trông nom Bộ Công, gọi là nhàn nhã ?”
Vương Thừa tướng: “…”
Trong lòng ông bỗng dưng chút hối hận vì để phủ.